Cuộc Chiến Thượng Vị

Từ Man mơ mơ màng màng mở mắt ra, đầu óc mờ mịt, nhìn tấm màn
che màu đỏ trước mắt, quen thuộc lại như lạ lẫm, dường như đã từng thấy ở đâu đó, nhưng cũng không phải ở nhà mình.

Dưới cổ có hơi cấn, Từ Man theo thói quen tính vươn tay qua sờ, lại cảm thấy dưới
tay một mảng trơn nhẵn. Trong lòng căng thẳng, cả người đều giật mình
tỉnh lại, sau chậm rãi quay đầu, quả nhiên thấy bên trái mình là một
gương mặt quen thuộc.

Gia Cát Sơ Thanh hình như ngủ
rất ngon, mày giãn ra, lông mi giống như hai cây quạt nhỏ, có dài có
ngắn đan xen mà cong lên, lông mi rất dày, có chút giống với lông mi giả mà Từ Man thấy kiếp trước, không phải lúc trước nhìn không ra, nhưng
đôi mắt thâm thúy và trong suốt kia của hắn đã lấn át hết mọi ưu thế của hắn, chỉ cần nhìn vào đôi mắt ấy, nhất định sẽ bị ánh mắt kia hấp dẫn,
cũng chỉ có lúc hắn ngủ mới có thể nhìn ra.

Bên ngoài trời đã sáng, trên giá nến cũng chỉ còn chút điểm le lói, ánh mặt trời
xuyên qua màn che, nhảy nhót trên gò má của Gia Cát Sơ Thanh, tựa hồ còn có thể nương theo ánh sáng kia mà nhìn ra sợi lông tơ li ti. Bấy giờ Từ Man mới nhận ra, đây vẫn còn là một thiếu niên, ở kiếp trước cùng lắm
chỉ mới bước vào cổng trường đại học, nhưng ở thời đại này, hắn gần như
đã buôn bán ngược xuôi 10 năm, nhiều lần sinh tử.

Trong lòng chua xót, khiến cho Từ Man vươn tay muốn sờ lên hai má Gia Cát Sơ
Thanh, song bởi vì thân thể dị thường, đỏ mặt một cái bèn thu tay lại.

Không cho nha hoàn bên ngoài tiến vào, Từ Man vịn cạnh giường từng chút một
đứng lên, cẩn thận xê dịch đến mép giường, quay đầu nhìn lên, Gia Cát Sơ Thanh vẫn ngủ yên ổn, vết thâm đen bên dưới bọng mắt kia đã rõ ràng
chiêu cáo không biết thiếu niên này đã bao lâu không có một giấc ngủ
ngon đúng nghĩa.

Chậm rãi xuống giường, Từ Man vốn
muốn tìm gì đó lau người trước đã, lại phát hiện nửa người dưới rất khô
mát, ngay cả một chút cảm giác dính dấp đều không có, nàng cúi đầu xem
xét kỹ hơn, liền biết đây là kết quả đêm qua sau khi mình mê man, Gia
Cát Sơ Thanh đã thu dọn giúp nàng.

Thầm khen Gia Cát
Sơ Thanh cẩn thận, Từ Man cố ý lảng tránh màn phóng túng đêm qua, nàng
tìm yếm và đồ lót đựng trong tủ mà hôm qua đã sắp sẵn rồi đi đến phòng
tắm, còn đồ lót bó ngực gì đó, không có nha hoàn căn bản không mặc được, vả lại ngày hôm qua nàng quên cởi ra trước khi vào động phòng, đã khiến nàng xấu hổ hận không thể chui xuống đất rồi, hiện tại có nhìn cũng

không thèm nhìn lấy một cái.

Nhưng chờ nàng vừa mặc
quần lót vào, tóc còn chưa kịp chải, đã nghe tiếng gọi của Gia Cát Sơ
Thanh, đầu tiên là thật cẩn thận gọi sau đó dường như rất lo lắng, cuối
cùng càng gọi lớn tiếng hơn.

Từ Man cho là hắn hoảng sợ, đi giầy vào chạy ra, tóc dài buông xõa, hẵng còn nắm trong tay.

“Làm sao vậy? Huynh muốn cái gì sao?”

Gia Cát Sơ Thanh ngồi trên giường, vẫn chưa mặc đồ, thân thể loạng choạng,
xem ra là chưa tỉnh ngủ hẳn, nhưng nhác thấy Từ Man, hắn như bất chợt
được an ủi, sau khi thở phào nhẹ nhõm, liền trực tiếp nằm sấp lên
giường, lộ ra tấm lưng trần trắng nõn.

Từ Man đi đến cạnh giường, nhỏ giọng kêu: “Sơ Thanh? Sơ Thanh huynh đã tỉnh chưa?”

Gia Cát Sơ Thanh nhắm mắt, hơn nửa ngày mới vươn tay, buồn ngủ mông lung nói: “A Man, lại đây.”

Từ Man nắm lấy tay hắn, chậm rãi đi đến bên giường ngồi xuống, liền cảm
giác được Gia Cát Sơ Thanh nhanh chóng sáp tới, ôm lấy thắt lưng của
nàng, lại cọ cọ, mới nhập nhèm nói: “A Man, ở lại với huynh, đừng đi.”

Từ Man buồn cười nhìn hắn như trẻ con mà ngủ thiếp đi, cũng không tiện
đánh thức hắn, đành phải kéo chăn qua đắp lên người hắn, mãi đến khi hắn ngủ say, mới véo má hắn một cái, chậm rãi rời giường.

Một lần nữa đi đến ngăn tủ, thay một bộ váy đỏ thẫm, nhìn thời gian cũng
không còn sớm, bèn nhỏ giọng gọi ra cửa. Rất nhanh, cửa phòng được mở
ra, Thanh Mai Hương Xuân cùng đi vào, cũng không dám nhìn vào trong nội
thất, mặc dù có hồ nghi cũng chỉ có thể nuốt trong bụng, đây là quy củ
cũ của phủ công chúa.

Sau khi rửa mặt, chải một búi
tóc khổng tước xòe đuôi, mang một bộ trâm ruby khổng tước rũ tơ, lại cắm hai cây hoa lên hai bên, Từ Man nhìn mình trong gương, xém chút nữa
nhìn không ra. Phảng phất như một tiểu cô nương với búi tóc xoắn ốc đôi, trong chớp mắt chợt biến thành thiếu phụ, vừa non nớt lại mang theo nét quyến rũ vừa chín tới.


“Đi gọi Hàn Y tiến vào.” Từ Man mang đôi khuyên tai ruby cùng bộ, thấp giọng nói.

Hương Xuân nhanh chóng nhún người rồi đi ra ngoài, chẳng bao lâu, Hàn Y đầu
cúi gằm, thân mình co lại cất bước nhẹ nhàng đi vào, thỉnh an Từ Man:
“Xin thỉnh an chủ mẫu.”

Từ Man nhất thời sửng sốt, có hơi khựng lại không quen. Sau mới vỡ lẽ, thì ra là đang gọi nàng.

“Mấy hôm nay có phải lang chủ ngủ không ngon không?”

Hàn Y kinh ngạc ngẩng đầu, lại lập tức cúi đầu, trong lòng tính toán nên trả lời như thế nào.

“Ngươi không cần câu nệ, ta thấy dưới mắt lang chủ có chút thâm, sợ là vất vả
mấy ngày rồi, là có chuyện gì phiền lòng sao?” Từ Man cũng không muốn
can thiệp nhiều đến chuyện của trượng phu, nhưng trông dáng vẻ hắn thế
kia, rất khó mà không lo lắng cho hắn.

Hàn Y nhăn
mày, nghĩ bụng nếu nói ra, sau này sợ sẽ bị chủ thượng ghi hận chết mất, nhưng nếu không nói, quận chúa cũng không phải người dễ gạt, rốt cuộc
trái lo phải nghĩ, lại nhớ tới địa vị của Từ Man ở trong lòng Gia Cát Sơ Thanh, cắn răng một cái, hơi lúng túng nói: “Cũng không phải là có
chuyện gì to tát ạ, mà là… lang chủ ngài ấy mãi luôn lo lắng chuyện đại
hôn có chỗ nào sơ sẩy, lại sợ trong lúc hôn sự sẽ có trắc trở, bởi vậy
mới tất bật ngược xuôi…”

Ngụ ý chính là, người nào đó ngóng trông kết hôn ngóng đến điên rồi, gấp đến độ ngủ không ngon, kết
hôn xong cuối cùng xem như trị khỏi tật mất ngủ, thành thử ngủ nhiều
cũng không kỳ quái.

Từ Man dở khóc dở cười, ai đời có nam nhân nào trước khi kết hôn lại mắc chứng sợ hãi trước hôn nhân chứ, vả lại người ta sợ là sau khi kết hôn cuộc sống không hài hòa, hắn ta
vậy mà sợ kết hôn không thành được, người này rốt cuộc muốn thành thân
với mình đến mức nào a, ngay cả thánh chỉ của Hoàng đế cũng không tin.

“Ngươi lui xuống trước đi, một lát lang chủ dậy rồi hãy vào hầu hạ.” Từ Man
xấu hổ thay nam nhân nhà mình, vội cho Hàn Y lui xuống.


Mãi đến khi Từ Man trang điểm, ăn bận xong xuôi, Gia Cát Sơ Thanh mới từ từ tỉnh dậy, Từ Man vẫy lui đám nô tỳ, đi vào nội thất, mặc dù trước khi
cưới, nàng cũng đã nói rõ ràng với đám tỳ nữ bên người, tương lai sẽ tìm cho họ một cửa hôn sự tốt, nhưng lòng người dễ đổi, Từ Man cũng sẽ
không xem nhẹ mị lực của Gia Cát Sơ Thanh, đừng đến lúc đó mọi người trở nên không còn mặt mũi không nói, ngược lại còn làm hỏng tình nghĩa chủ
tớ nhiều năm.

Nằm ngửa đầu xoa huyệt thái dương, Gia
Cát Sơ Thanh vẫn có hơi chóng mặt, ban đầu lúc hắn tỉnh lại, phát hiện
bên cạnh không có người, sợ hãi một trận, sau đó bắt ép chính mình nhìn
hoàn cảnh và bày biện hỉ khánh chung quanh, mới đè nén trái tim hoảng
hốt, chờ Từ Man tiến vào.

Lúc này, Gia Cát Sơ Thanh
lại thấy Từ Man ăn mặc một thân tân nương tử, trong lòng đã sớm vui như
nở hoa, mặt đầy ý cười vươn tay kéo Từ Man, áy náy nói: “Huynh ngủ quên
mất, để muội phải chờ, đã ăn sáng chưa?”

Từ Man bất
đắc dĩ nhìn Gia Cát Sơ Thanh, cầm bàn tay ấm áp của hắn, ngồi xuống bên
giường nói: “Còn chưa ăn đây, thấy huynh ngủ say quá nên không gọi.”

Gia Cát Sơ Thanh cúi đầu, tựa lên mu bàn tay của Từ Man, trong lòng bối
rối, nghĩ bụng thê tử sẽ không cho là mình vì đêm qua động phòng mới mệt mỏi không rời giường nổi chứ, thế chẳng phải sau này sẽ hoài nghi năng
lực ở phương diện kia của hắn sao? Rủi như lại thất vọng với thân thể
hắn, thậm chí vì để cho hắn bồi bổ thân mình mà không cho hắn thân mật,
thế chẳng phải là hạnh phúc ngày sau của hắn cực kỳ đáng lo ư?

Vì cuộc sống sau này, Gia Cát Sơ Thanh mới không cần cái gì là tôn nghiêm
của đàn ông, lập tức ngẩng đầu giải thích: “Do mấy ngày trước huynh
không ngủ được, hôm qua lại uống vào chút rượu, cho nên…”

Mặc dù Từ Man không thấy được màn đấu tranh tâm lý của Gia Cát Sơ Thanh,
nhưng hiểu được một người đàn ông vì mong cưới vợ mà mấy ngày ngủ không
yên, chuyện này đúng thật là ở thời đại này không vẻ vang gì mấy, bèn
thuận theo nói: “Thân thể huynh không tốt lại không quen uống rượu, hiếm khi mới uống rượu một lần, lần sau đừng thế nữa.”

Gia Cát Sơ Thanh vội gật gù nói: “Đúng đúng, uống rượu hại thân, huynh sẽ không uống nữa, hồi trước đã đồng ý với muội rồi mà.”

Từ Man liền đe nạt liếc hắn một cái, chuyện lúc trước hắn cứ nhắc hoài.

“Để muội gọi Hàn Y vào hầu hạ huynh.”

Gia Cát Sơ Thanh lôi kéo tay Từ Man, hết sức không muốn, nhưng lại không nỡ bắt kiều thê hầu hạ mình, bèn từ trên giường đứng dậy nói: “Không cần,

bao nhiêu năm nay, huynh làm một mình cũng được.”

Từ
Man thấy hắn nói một mình, lại cố tình không buông tay mình ra, thấy hắn lưu luyến nhìn mình, trong lòng không vui là xạo, bèn nói: “Vậy để muội hầu hạ huynh thay quần áo đi.”

Gia Cát Sơ Thanh nào
nguyện ý, động tác lưu loát tìm quần áo lót mới, mặc vào trước mặt Từ
Man. Từ Man thấy đứng mãi cũng không nên, bèn đi qua giúp hắn chỉnh lại
vạt áo, hai người cứ thế mà đứng đối diện nhau. Gia Cát Sơ Thanh vươn
hai tay, nhằm lúc Từ Man lơ đãng mà quây nàng vào trong lòng mình.

Từ Man rúc vào lòng hắn, cảm giác hắn dụng tâm che chở mình, đột nhiên
nghĩ, ở một mức độ nào đó mà nói, sự xuyên không của nàng có lẽ là do
Ông trời muốn bồi thường cho số phận bất hạnh bi thảm của Gia Cát Sơ
Thanh và Từ Man ở kiếp thứ nhất trong sách. Nàng ôm lại Gia Cát Sơ
Thanh, dán trong ngực hắn, nghe tiếng tim đập có quy luật kia, đáy lòng
một mảnh thanh bình, mãi mãi về sau đây là bến đỗ của đời nàng.

“Đói bụng chưa, để huynh bảo đám nha hoàn dọn chút điểm tâm cho muội ăn
trước.” Gia Cát Sơ Thanh lưu luyến nhuyễn ngọc trong lòng, nhưng sợ thê
tử đói bụng, bèn ôm nàng hỏi.

Từ Man lắc đầu, hôn cằm Gia Cát Sơ Thanh một cái, cười nói: “Cùng ăn đi.”

Gia Cát Sơ Thanh cúi đầu cắn cắn môi Từ Man, gật gật đầu.

Hai người quấn quít một hồi, mới để cho Gia Cát Sơ Thanh rửa mặt xong, cả
buộc tóc cũng là Gia Cát Sơ Thanh tự làm, trong nội thất không hề kêu
người vào hầu hạ.

Chờ hai người rốt cuộc từ trong đi
ra, đại sảnh bên ngoài cũng rất nhanh dọn bữa sáng lên, đêm qua Từ Man
chưa ăn no, sáng nay lại rề rà quá lâu, bụng đã sớm đói meo, bèn bất
chấp hình tượng tân hôn gì đó, dù sao nàng và Gia Cát Sơ Thanh cũng
không phải mới quen biết hôm qua.

Gia Cát Sơ Thanh
nhìn Từ Man gắp thức ăn nhanh như bay, biết nàng chắc chắn rất đói bụng, cũng không nói gì, chỉ xem món nào ngày thường Từ Man thích ăn, giúp
nàng gắp thêm vài gắp, còn múc thêm một chén cháo cho nàng. Thanh Mai
cùng Hương Xuân đứng phía sau liếc nhìn nhau, nhịn xuống không dám cười
ra, hóa ra tân lang chủ ngày đầu tiên nhậm chức đã giành mất việc của
các nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui