Ichiro Kato đầy nhục nhã, quỳ gối về hướng đông.
"A.
Ngu ngốc...
Ngu ngốc...”, Noda tức giận hết lớn đầu ngoặt sang một bên ngất đi.
Ở Tịch Quốc, gia tộc của Ichiro Kato có địa vị rất cao, trong Thế chiến II, từng có vài người đã lên chức đại tướng, diễu võ dương oai trên đất Hoa Hạ.
Những năm tháng nhuốm máu tủi nhục của người Hoa Hạ đó, lại chính là giai đoạn thịnh vượng nhất của gia độc Kato.
Tất cả những người thuộc gia tộc Kato đếu khinh thường người Hoa Hạ.
Vậy mà hôm nay, hậu duệ chính tông của gia tộc Kato, Ichiro Kato lại quỳ gối về hướng đông!
Ông ta không thể chấp nhận được chuyện này, một khi sự việc đến tai người trong tộc, địa vị của Ichiro Kato sẽ bị thụt giảm, ông ta là bảo vệ của Ichiro Kato, không khỏi môi hở răng lạnh
"Hay, ha ha ha, thằng người Tịch này cũng có ngày hôm nay."
"Dám sỉ nhục người Hoa Hạ, chúng ta sớm muộn cũng có ngày đánh thẳng vào Tịch Quốc, san bằng Kinh Đô!"
"Đánh thắng vào Tịch Quốc, san bằng Kinh Đô!"
"Đánh thắng vào Tịch Quốc, san bling Kinh Đô
Dưới võ đài, tiếng hô vang lên rầm trời, những người này cũng chẳng phải loại hiển lành lương thiện gì cho cam, nhưng riêng tự tôn dân tộc Hoa Hạ thì tuyệt đối không thể để tùy tiện mặc người khác dẫm đạp.
Đặc biệt là một quốc đảo nhỏ bé từng phụ thuộc vào Hoa Hạ hàng ngàn năm trời!
Sắc mặt Thượng Quan Diễn Vũ âm u đáng sợ, ánh mắt tràn đầy sát khí không thể che giấu, hận không thể lập tức lao tới giết Diệp Phàm.
Ngược lại, Diệp Phàm chỉ thản nhiên liếc hắn ta một cái, sau đó quay người đi xuống dưới võ đài.
"Mau, dìu anh Kato xuống", Thượng Quan Diên Vũ ra lệnh, người của hắn ta nhanh chóng đã Kato và Noda đi.
Thượng Quan Diễn Vũ đi tới trước mặt Diệp Phàm,.
căm hận nói: "Gã kia, tao không biết mày là ai, nhưng mối thù hôm nay chúng tao sẽ ghi nhớ, nhà họ Thượng Quan cũng sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”
Diệp Phàm cười híp mắt đáp: "Sẵn sàng tiếp bất cứ lúc nào!"
Thượng Quan Diễn Vũ không còn mặt mũi đưa hai người Kato, Noda và đám đàn em rời đi.
Diệp Phằm lắc đầu, anh trước giờ chưa từng sợ bất kỳ sự uy hiếp nào.
Lý Thế Hằng đi tới bên cạnh Diệp Phàm, chỉ vào một người: "Diệp Phàm, kia chính là Tống Thành Văn, hay còn gọi là Tống Râu..”
Diệp Phàm đánh mắt qua, người mà Lý Thế Hằng chỉ vào cũng đang nhìn về phía anh.
Suốt dọc đường, Diệp Phảm đã từ chối rất nhiều người muốn chụp ảnh chung, anh đi đến trước mặt Tống Râu, vươn tay ra trước: "Xin chào, tôi là Diệp Phàm!
Tống Thành Văn hơi sững sờ, nhanh nhẹn chìa tay, cười nói: "Tống Thành Văn, mọi người thường gọi tôi là Tống Râu".
Tống Thành Văn lòng đầy thắc mắc, không hiểu Diệp Phàm qua đây làm gì.
Nhưng nếu được làm quen với người tuổi trẻ tài cao như Diệp Phàm cũng là may mắn lớn.
Bọn họ tìm vài chỗ có ghế tựa, trận đấu quyền anh dưới lòng đất vẫn đang tiếp tục, mặc dù không được náo nhiệt như hồi nãy, nhưng cũng vang lên mấy đợt reo hò.
“Anh Tống, anh còn có miếng ngọc nào như này không?”, sau khi chào hỏi xong, Diệp Pham vào thẳng vấn đề, trực tiếp lấy miếng ngọc đang đeo trên cổ ra.
Lý Thế Hằng thấy vậy, đau lòng không nguôi, thứ đồ này chắc chắn kỳ quý hiếm, nếu không Diệp Phằm đã không coi trọng nó như thế.
Tổng Râu nhìn miếng ngọc lắc đầu: "Tôi chỉ có một miếng, kiếm được thị trường cược ngọc, lúc đó mua là một viên đá, tôi đã cắt ra được miếng ngọc như này".
Diệp Phàm trong lòng thất vọng, miếng ngọc cắt ra từ đá lại càng khó kiếm.
Chỉ có cơ may gặp chứ chẳng thể tìm được, do anh đã nghĩ nhiều rồi.
Tống Râu nghĩ một lúc, đột nhiên nói: "Có điều, mặc dù tôi chỉ có một mảnh, nhưng cũng đã từng thấy miếng ngọc của người khác cắt được, miếng ngọc này có gì đặc biệt ư?"
Diệp Phàm hơi ngẩn ra, lại lập tức trở nên kích động, vội vàng hỏi: "Ông mua viên đá đó ở đâu?"
Tổng Râu đáp: "Trung Hải, Thị trường cược ngọc Trung Hải!
Trung Hải là một thành phố lớn của Hoa Hạ, cách thành phố Cảng không quá gần, đi máy bay mất tấm 2 tiếng.
Diệp Phàm liền ra quyết định, sắp tới phải đến đó một chuyến.
Diệp Phàm: "Anh Tống, mong anh có thể dành chút thời gian dẫn tôi đi một chuyến, tôi nhất định sẽ trả tiền công hậu hĩnh"
Diệp Phẩm không nhắc đến giá trị miếng ngọc, Tống Râu không hỏi nhiều, dù sao hai người cũng chẳng mấy thân thiết.
Nhưng mà ông ta đã lập tức đồng ý lời đề nghị của Diệp Phàm, một người trẻ tuổi tài cao như anh, thân phận chắc chắn không tầm thường.
Loại người thường xuyên lăn lội ở vùng biên giới như ông ta, quen biết được một người năng lực tài giỏi rất quan trọng.
Mọi người hẹn sẵn thời gian, Diệp Phàm và Lý Thế Hằng đi ra khỏi sàn đấu quyền anh.
"Mọi người ở lại đây, tôi ra ngoài một chút”.
Trong phòng giám sát, cô gái xinh đẹp nhìn thấy Diệp Phàm đi khỏi, liền tươi cười, quay người đi ra phòng giám sát.
Hổ gia hơi lo lắng khi thấy cô gái bước ra, nói nhỏ: "Cô chủ đi ra rồi, liệu có xảy ra xô xát gì với gã kia không "
Trước cổng quán trà, Diệp Phàm và Lý Thế Hằng đang tiến ra ngoài thì có một cô gái bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo bất chợt va vào người Diệp Phàm, cả người cô ta nồng nặc hơi rượu, vừa nhìn là biết say ngất rồi.
Xin lỗi, xin lỗi nhớ...
Ức..”, cô gái vội xin lỗi Diệp Phàm, nấc một cái, lắc lư người dịch sang một bên.
Lý Thê Hằng chửi thầm một câu: “Đồ đàn bà không có mắt."
Diệp Phàm chỉ cười: "Được rồi, đi thôi!"
Lý Thế Hằng cầm lái, hai người đi đến Hiệp hội Thương mại Lục Hợp.
Chiếc xe biến mất khỏi cổng quán trà, cô gái say xỉn hồi nãy lập tức trở nên tỉnh táo, vừa trở tay, một chiếc ví tiền cũ kỹ đã xuất hiện trong tay cô ta.
Cô gái cười đắc ý, bắt đầu kiểm đồ trong ví tiền.
Nhưng cô ta chưa kịp kiểm xong liền cảm thấy có điều khác thường, đưa tay rờ lên, dây chuyển trên cổ mất rồi.
Cô gái giận dữ giậm chân, sự đắc ý hồi nãy mất sạch: "Tên khốn, dám trộm dây chuyền của tôi, tôi nhất định sẽ tóm được cậu.."
Phía này, sau khi đến Hiệp hội Thương mại Lục Hợp, Diệp Phàm tự lái chiếc xe BMW của mình rời đi.
Anh mở bàn tay ra, trong đó có một sợi dây chuyền tinh xảo, Diệp Phàm cười mỉm, cất dây chuyển vào trong túi quần.
Về đến nhà, cất xong xe, vừa mở cửa vào trong phòng đã sáng đèn.
Hàn Tuyết hỏi: "Đi đâu thế? Muộn thế này rồi mới về?"
Diệp Phàm trả lời: “Cùng Lý Thế Hằng đi gặp một người bạn, không có chuyện lớn gì đâu", anh không nhắc đến việc mình đã gây sự với nhà họ Thượng Quan, nếu không sợ là Hàn Tuyết sẽ lo lắng đến mất ngủ cả đêm.
Chỉ riêng Hàn Bách Hào và Tập đoàn Phục Hổ đã đủ khiến cô căng thẳng mệt mỏi, giờ lại thêm nhà họ Thượng Quan lớn mạnh, không chắc cô có thể chống đỡ nổi.
"Vậy...
Nghỉ ngơi đi..”, Hàn Tuyết cũng không hỏi thêm, vì trong đầu cô còn đang lo chuyện tiến vốn, lười quản nhiều việc.
Diệp Phàm thở phào, anh nhẹ nhàng cởi quần áo bị rách bẩn ra.
Trong lòng thầm mắng: "Mẹ kiếp, gia tộc Kato rác rười, sớm muộn ông đây cũng tới Bắc Hải diệt hết bọn mày, dám làm rách quần áo tao, lại còn là đó mà Hàn Tuyết mua tặng"
Diệp Phàm tắm xong, bước ra thì thấy Hàn Tuyết đang vắt tay ôm bụng, biểu cảm nhăn nhó khổ sở.
Làm anh sợ hết hồn, vội vàng chạy tới xem xét một lượt, mới thở phào một hơi.
"Đau bụng kinh à, anh giúp em trị một chút, diệu thủ hồi xuân?"
Diệp Phàm lấy chân bạc, đốt đèn cồn, nói với Hàn Tuyết: “Cởi áo ra đi”.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...