Sau khi đưa tay nải có áo choàng cho Hoắc Liên Liên, Triệu Thanh Uyển trịnh trọng dặn dò: "Liên Liên, ta và Tử Huân học trưởng học cùng một trường, bây giờ huynh ấy đang mưu sinh ở kinh thành, ta lại không tiện xuất cung gặp huynh ấy.
Áo choàng này coi như là tấm lòng của ta, nhờ ngươi chuyển cho huynh ấy, cứ nói...!Ta mong huynh ấy mùa đông ở kinh thành đừng bị lạnh."
"Nghĩa là nương nương muốn Liên Liên nói thân phận của người và mình cho Yến Tử Huân kia biết sao?"
"Ừ, cứ nói đi, làm quen bằng hữu quý ở lòng thành không tốt à?" Triệu Thanh Uyển chớp mắt.
"Vâng, nương nương nói đúng.
Thật ra Liên Liên cũng định lần này đi mua tranh sẽ tâm sự nhiều hơn, mọi người kết bạn với nhau, ha ha..."
"Liên Liên, có điều chúng ta dù gì cũng là người trong cung, còn là nữ nhi, lén qua lại với nam tử nếu để người khác biết sẽ không tốt cho thanh danh của chúng ta.
Vậy nên việc này ngươi phải giữ bí mật, không được tiết lộ cho ai biết, kể cả Vân Tụ, có hiểu không?"
"Nương nương yên tâm, Liên Liên hiểu, Liên Liên tuyệt đối sẽ không tiết lộ việc mình qua lại với Yến Tử Huân cho bất kỳ ai nghe."
"Được, vậy ta yên tâm rồi, lát nữa một mình ngươi xuất cung nhớ cẩn thận."
"Vâng, đa tạ nương nương, Liên Liên cũng từng hành tẩu giang hồ, sẽ tự chú ý an toàn."
Sau đó dặn dò Triệu Thanh Uyển vài câu, Hoắc Liên Liên xách tay nải rời khỏi Phượng Nghi Điện, cầm lệnh bài thuận lợi xuất cung, đến thẳng phố Trường Nhạc.
Vừa đến con phố, vừa nhìn nàng đã thấy Yến Tử Huân đang ngồi trước sạp tranh chữ cúi đầu hưng phấn, lập tức chạy tới, hét to.
"Yến Tử Huân!"
"À, Hoắc cô nương."
"Hì hì, thì ra huynh còn nhớ ta hả? Ta cứ tưởng chúng ta hơn một tháng không gặp huynh đã quên ta rồi chứ!"
"Hoắc cô nương nói đùa, tại hạ còn trẻ, trí nhớ chưa kém như vậy."
"Thôi, không trêu huynh nữa.
Hôm nay ta tới không chỉ muốn mua tranh mà còn có việc quan trọng muốn nói với huynh.
Có điều ở đây không tiện nói, hay là ta mua hết tranh của huynh, bây giờ huynh dẹp sạp, đưa ta về chỗ ở của huynh có được không?"
"Hoắc cô nương muốn đến chỗ ở của ta? Chúng ta trai đơn gái chiếc, hình như không ổn cho lắm." Yến Tử Huân xấu hổ trả lời.
Thấy hắn nghĩ nhiều, hơn nữa nhắc đến việc nam nữ còn thẹn thùng, Hoắc Liên Liên bật cười thành tiếng: "Yến công tử, huynh nghĩ nhiều rồi, ta muốn đến chỗ ở của huynh không phải muốn cùng huynh là gì cả, ta thật sự có việc quan trọng muốn nói với huynh, ở đây không tiện."
"Hoắc cô nương, chúng ta chỉ mới gặp nhau lần thứ hai, ta thật sự không biết cô nương có chuyện gì quan trọng muốn nói với ta, mong cô nương nói rõ."
"Nếu cô nương không nói rõ, xin thứ lỗi cho ta không thể đồng ý yêu cầu vô lễ này của cô nương." Yến Tử Huân tưởng Hoắc Liên Liên trêu chọc mình, từ chối thẳng thừng.
Thấy Yến Tử Huân không gần nữ sắc, là chính nhân quân tử, Hoắc Liên Liên càng có ấn tượng tốt, không khỏi úp úp mở mở: "Yến công tử thật sự không đưa ta đến chỗ ở của huynh sao?"
"Xin lỗi Hoắc cô nương, tại hạ vô cùng chắc chắn."
"Vậy huynh đừng hối hận đấy."
"Ha ha, tại hạ tuyệt đối không hối hân."
"Yến công tử, có vài việc không thể khẳng định như vậy.
Được rồi, không đùa huynh nữa, ta nói thật với huynh, Hoắc Liên Liên ta là nữ y trong cung.
"Cái gì? Hoắc cô nương là nữ y trong hoàng cung, vậy cô nương có quen..."
"Quen!"
Không đợi Yến Tử Huân nói ra tên của Triệu Thanh Uyển, Hoắc Liên Liên đã gật đầu.
Yến Tử Huân lập tức kích động hỏi: "Thật không? Cô nương thật sự quen nàng? Vậy nàng có khỏe không? Nàng bảo cô nương tới tìm ta sao?"
"Suỵt! Nếu muốn biết, huynh còn không đồng ý yêu cầu khi nãy của ta?"
"À được được, ta đồng ý.
Ta lập tức dẫn cô nương đi."
"Ha ha, thấy chưa, ta đã nói rồi, có vài việc không thể khẳng định quá sớm, Yến công tử nói đúng không?"
"Đúng đúng, Hoắc cô nương nói đúng, khi nãy là tại hạ nông cạn vô lễ.
Tại hạ lập tức đưa cô nương về chỗ ở của mình."
Yến Tử Huân kích động đến mức nói năng lộn xộn, luống cuống tay chân dọn sách và tranh chữ.
Hoắc Liên Liên dọn giúp rồi đi theo hắn.
Vừa về chỗ ở, Yến Tử Huân không chờ được nữa: "Hoắc cô nương, cô nương mau nói cho ta biết Uyển Nhi sống trong cung có khỏe không? Nàng ấy bảo cô nương tới tìm ta đúng không? Có phải nàng ấy nhờ đưa cái gì cho ta đúng không?"
"Huynh hỏi nhiều câu như vậy, ta biết trả lời từ đâu đây?"
"À xin lỗi, tại hạ quá kích động.
Vậy Hoắc cô nương nói đi, tại hạ nghe."
"Thái độ của Yến công tử bây giờ tạm ổn, vậy ta nói huynh nghe.
Ta, Hoắc Liên Liên, là nữ y ngự dụng của đương kim hoàng hậu nương nương, cũng là Uyển Nhi mà huynh nhắc đến.
Lần trước ta mang tranh của huynh về cho nương nương xem, nương nương mới biết học trưởng như huynh vào kinh.
Có điều nương nương là hoàng hậu, hơn nữa lại đang có thai, thật sự không tiện xuất cung gặp huynh."
"Uyển Nhi lại có thai?" Nghe Hoắc Liên Liên nói, Yến Tử Huân bỗng thấy hụt hẫng.
"Đúng vậy, nương nương có thai hơn bốn tháng rồi, sức khỏe của nàng ấy do ta chăm sóc, hiện tại nàng ấy và đứa bé đều rất khỏe mạnh."
"À, khỏe mạnh thì tốt, đa tạ Hoắc cô nương đã chăm sóc mẫu tử Uyển Nhi."
"Huynh không cần đa tạ ta, đã có hoàng thượng đa tạ ta rồi."
Hoắc Liên Liên cố tình nói thế, đồng thời cũng đang nhắc nhở Yến Tử Huân Triệu Thanh Uyển đã là thê tử của hoàng thượng.
"Ha ha...!Người đó...!Hoàng thương...!Ngài ấy tốt với Uyển Nhi không?"
"Hoàng thượng đối xử với nương nương vô cùng tốt, nương nương ở hậu cung luôn được chuyên sủng."
"Ha ha, vậy sao? Thế thì tốt, thế thì tốt."
"Nương nương nhớ thương quê nhà, biết học trưởng như huynh tới kinh thành nên nhờ ta mang một món đồ đến cho huynh để biểu đạt lòng thành."
"Uyển Nhi nhờ cô nương mang đồ cho ta? Thật sao? Nàng ấy nhờ cô nương đưa ta thứ gì?"
Khi nãy Yến Tử Huân còn như thất hồn lạc phách, bây giờ liền như sống lại.
"À, là áo choàng chống lạnh.
Nương nương nói hy vọng mùa đông ở kinh thành huynh sẽ không bị lạnh."
Hoắc Liên Liên đặt tay nải xuống, lấy áo choàng màu lam ra giao cho Yến Tử Huân.
Yến Tử Huân cẩn thận vuốt ve áo choàng, kích động hỏi: "Thật sao? Uyển Nhi thật sự nói như thế? Chiếc áo này là tự tay nàng ấy may đúng không?"
"Có phải tự tay nương nương may hay không thì ta không biết, nương nương không nói, ta cũng quên hỏi.
Tóm lại là cái áo này nương nương bảo ta đưa cho huynh, huynh nhận là được."
"Được, đa tạ Hoắc cô nương.
Chiếc áo choàng này ta tin nhất định là Uyển Nhi tự tay may, nhất định là..." Yến Tử Huân lẩm bẩm.
"Được rồi, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành.
Thế huynh có gì muốn ta chuyển lời cho nương nương không?"
"Ta? Ta muốn viết thư cho nàng ấy, không biết Hoắc cô nương có thể giúp ta đưa cho Uyển Nhi không?"
"Được, vậy huynh viết đi, ta ở đây chờ huynh."
"Thật không? Thế thì quá tốt, đa tạ Hoắc cô nương, ta lập tức đi viết ngay, phiền cô nương ngồi ở đây chờ ta."
"Huynh mau đi viết đi.
Có điều ta phải nhắc nhở huynh, nương nương hiện giờ là hoàng hậu, là nữ nhân của hoàng thượng.
Nội dung trong thư huynh nhớ chú ý một chút, đừng có viết gì sai liên lụy đến nương nương."
"Được, Hoắc cô nương yên tâm, ta hiểu."
Yến Tử Huân vốn định biểu đạt lòng nhớ mong của mình với Triệu Thanh Uyển, nhưng nghe Hoắc Liên Liên nhắc nhở, hắn chỉ có thể khống ché cảm xúc của mình, viết bức thư dài nửa trang kể về tình hình của mình hiện tại.
Chương 154: Lý tưởng
"Hoắc cô nương, phiền cô nương giao bức thư này đến tận tay Uyển Nhi."
Sau khi viết thư xong, Yến Tử Huân cẩn thận cho vào phong thư, kích động đưa cho Hoắc Liên Liên.
"Yên tâm, ta chắc chắn sẽ giao tận tay nương nương.
Đúng rồi Yến công tử, huynh định bán tranh chữ kiếm sống ở kinh thành hả?"
"Không phải, bán tranh chữ chỉ là tạm thời, ta đến kinh thành là để chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân năm sau."
"Thì ra là tới để tham gia khoa khảo, thế huynh thi hương thế nào?"
"Ha ha, tại hạ may mắn, được giải nguyên tỉnh Giang Châu."
"Trời, giải nguyên tỉnh Giang Châu, đó chẳng phải là đứng đầu sao? Yến công tử đúng là lợi hại.
Liên Liên quả nhiên không nhìn lầm.
Ta nói mà, Yến công tử quả nhiên là tô vàng nạm ngọc, là minh châu trong những người đọc sách!"
Biết Yến Tử Huân đứng đầu kỳ thi hương vẫn có thể buông bỏ kiêu ngạo, bày sạp bán tranh chữ ở kinh thành để mưu sinh, Hoắc Liên Liên càng thưởng thức hắn, cảm thấy hắn không giống thư sinh khô khan.
Thấy một cô nương như Hoắc Liên Liên không tiếc lời khen mình, Yến Tử Huân xấu hổ, khiêm tốn trả lời: "Hoắc cô nương quá khen.
Tuy ta thi hương được giải nguyên nhưng thật sự không gánh nổi lời khen minh châu trong những người đọc sách của cô nương, còn phải xem kết quả của thi hội và thi đình mới được."
"Huynh có thể tĩnh tâm đọc sách ở phố xá sầm uất như thế, thi hôi và thi đình chắc chắn sẽ đạt thành tích tôi, ta tin huynh."
"Ha ha, đa tạ cát ngôn của Hoắc cô nương, chỉ mong không cô phụ lòng người." Ánh mắt Yến Tử Huân trở nên xa xăm.
Hoắc Liên Liên đoán hắn rất muốn đạt được thành tích tốt tại kỳ thi hội và thi đình, sau đó vào triều làm quan, đến khi ấy có thể có tiếp xúc với Triệu Thanh Uyển, tâm trạng nàng bỗng buồn vô cớ.
Một nam tử ôn nhuận như ngọc bụng đầy thi thư như vậy lại yêu một nữ nhân mãi mãi không thể có được, thật sự khiến người ta phải thở dài.
"Thôi, áo giao cho huynh, thư ta cũng nhận rồi, còn một việc quan trọng ta còn chưa làm.
Hôm nay ta tới cũng là để mua tranh của huynh, huynh chọn bốn năm bức mình vừa ý bán cho ta đi."
"Đa tạ cô nương có lòng tới mua tranh của tại hạ, có điều tranh của tại hạ sau này sẽ không bán cho cô nương.
Nếu cô nương thích, tại hạ sẽ tặng cho cô nương."
"Như vậy sao được? Ta nói mua là mua, sao có thể để huynh tặng miễn phí?"
"Hoắc cô nương, tâm ý cô nương muốn mượn việc mua tranh để giúp đỡ tại hạ, tạ hạ hiểu, tại hạ thật sự cảm kích tấm lòng của cô nương.
Có điều hiện giờ cuộc sống của tại hạ ở kinh thành thật sự không gặp vấn đề gì, không cần cô nương lo lắng như thế."
"Nhưng ta đã nhận một trăm lượng bạc của nương nương nhưng chỉ mới tiêu mười lượng thôi."
"Sao cơ? Hoắc cô nương có ý gì?"
"À, ta không có ý gì cả." Hoắc Liên Liên thấy mình lỡ miệng, vội đáp qua loa, "Nếu huynh không cần ta mua tranh giúp huynh, hôm nay ta không mua là được.
Có điều bây giờ chúng ta cũng tính là bằng hữu rồi đúng không?"
"Hoắc cô nương là người Uyển Nhi tin tưởng, tại hạ đương nhiên coi cô nương là bằng hữu."
"Có câu này của huynh là được rồi.
Vậy sau này nếu không thể mua tranh của huynh, ta cũng có thể tới thăm huynh chứ?"
"Đương nhiên, Hoắc cô nương tới thăm là vinh hạnh của tại hạ, tại hạ chắc chắn sẽ dùng lễ nghĩa của bằng hữu tiếp đãi."
Hai người khách sáo qua lại một lúc, hơn nữa cũng không còn việc quan trọng để nói, còn trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng, bắt đầu thấy không được tự nhiên.
Hoắc Liên Liên chỉ đành lấy cớ muốn đi dạo nơi khác để rời đi.
Sợ Triệu Thanh Uyển ở trong cung chờ tin của Yến Tử Huân, nàng không đi dạo lâu mà nhanh chóng trở về hoàng cung.
"Nương nương!"
"Liên Liên về rồi.
Có giao đồ cho huynh ấy chưa?"
"Đương nhiên đã giao tới tay hắn rồi, Liên Liên làm việc nương nương cứ yên tâm.
Hắn còn viết thư nhờ Liên Liên đưa cho nương nương."
Triệu Thanh Uyển và Hoắc Liên Liên ở trong tẩm điện, bảo Vân Tụ giữ cửa bên ngoài.
Nàng kích động mở thư Yến Tử Huân viết cho mình.
Mở đầu bức thư viết: Uyển Nhi, thấy chữ như gặp mặt...
Vừa nhìn thấy cách xưng hô quen thuộc, lại thêm năm chữ "thấy chữ như gặp mặt" thương cảm, hai mắt Triệu Thanh Uyển liền đẫm lệ.
Nàng vừa đọc vừa lẩm bẩm: "Thì ra Tử Huân tới kinh thành để tham gia khoa khảo.
Ngày xưa huynh ấy từng nói quan trường là nơi đen tối nhất, cả đời này huynh ấy khinh thường việc bước vào quan trường..."
"Nương nương, Yến Tử Huân vì người nên mới đến kinh thành tham gia khoa khảo đúng không?"
"Liên Liên, ngươi...!Đoán được?"
"Nương nương, Liên Liên không ngốc, sao có thể không đoán được? Chẳng qua Liên Liên thấy nương nương không chủ động nói nên Liên Liên cũng làm bộ không biết mà thôi."
"Liên Liên, là ta có lỗi với Tử Huân, là ta cô phụ huynh ấy, hu hu hu..."
Triệu Thanh Uyển ôm Hoắc Liên Liên, bật khóc.
Hoắc Liên Liên nhẹ nhàng vỗ về sau lưng nàng, an ủi: "Nương nương, người không có lỗi với Yến Tử Huân, chỉ là thế sự trêu ghẹo con người mà thôi.
Khi nãy nương nương nói trước đây Yến Tử Huân khinh thường việc bước vào quan trường là thật sao?"
"Ừ, từ nhỏ tuy Tử Huân đã rất tài hoa nhưng huynh ấy không thích làm quan.
Huynh ấy cảm thấy với tính cách của mình nếu bước vào quan trường sẽ bị xa lánh, rất khó có thành tựu lớn.
Vậy nên lý tưởng của huynh ấy là mở một thư viện, trở thành hiền sư."
Triệu Thanh Uyển thẹn thùng rời khỏi lòng Hoắc Liên Liên, giơ tay lau nước mắt.
"Lý tưởng này rất hay nhưng lại rất khó thực hiện."
"Đúng thế, ta cũng thấy hay.
Phụ thân huynh ấy vốn mở một trường tư, chẳng qua quy mô rất nhỏ.
Mà thư viện mà Tử Huân muốn mở là nơi chính quy có thể giúp đỡ người nghèo."
"Thư viện giúp đỡ người nghèo? Có phải là những đứa trẻ không có tiền sẽ được học miễn phí đúng không?"
"Ừ, Tử Huân nghĩ như thế."
"Không ngờ Yến Tử Huân còn trẻ đã có suy nghĩ như sư phụ của Liên Liên, sư phụ của Liên Liên cũng là người coi bạc như cặn bã, một lòng tế thế cứu người."
Nghe Triệu Thanh Uyển kể, Hoắc Liên Liên không tiếc lời tán thưởng Yến Tử Huân..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...