Nhân viên tiến lên nói: “Cô Tô, xin hãy hợp tác làm việc của chúng tôi, nếu cô không hợp tác, chúng tôi có thể phải áp dụng biện pháp cưỡng chế”.
Biện pháp cưỡng chế?
Tô Kim Thư không muốn mấy đứa nhỏ nhìn thấy cảnh tượng xấu xí như vậy.
Cô nửa ngồi xổm xuống, ôn nhu trấn an nói: “Duy Hưng, Mỹ Chỉ, lát nữa chúng ta đi cùng mấy chú này đến bệnh viện, lấy một ít mẫu máu.
Sẽ không đau lắm, qua một lúc là được rồi, được chứ?”
Mỹ Chỉ vừa nghe phải đi lấy máu để thử máu, cái miệng nhỏ liền mếu máo muốn khóc.
Ánh mắt sắc bén của Tô Duy Hưng quét qua Vương Bích Vân, như thể đã đoán được điều gì đó.
Bé không nói gì, chỉ cắn môi gật đầu.
Với sự hợp tác của Tô Kim Thư, mọi thứ diễn ra suôn sẻ.
Sau khi lấy máu, nhân viên nhìn Tô Kim Thư, “Cô Tô, ba ngày nữa sẽ có kết quả giám định này.
Nhân viên bệnh viện sẽ liên lạc với cô lúc đó, cảm ơn cô đã hợp tác.”
Từ đầu đến cuối, Tô Kim Thư không nói gì, chỉ ôm chặt lấy hai đứa con của mình.
Vương Bích Vân nhìn bóng lưng đang rời đi của Tô Kim Thư với ánh mắt lạnh lùng: “Cử vài người đến giám sát, nếu cô ấy chạy đi trước khi có kết quả giám định thì sao?”
“Vâng”
Vài vệ sĩ ngay lập tức bám theo sau Trên đường về nhà, Tô Kim Thư có phần mất hồn mất vía.
Trái lại, Tô Duy Hưng quay đầu nhìn lại, nhanh chóng nhận ra vài người đang đi theo họ cách đó không xa.
Mãi sau khi trở về nhà, Tô Kim Thư rủ Tô Mỹ Chi ngủ xong, Tô Duy Hưng mới nhẹ nhàng gõ cửa phòng cô.
Cánh cửa không đóng, và tiếng nức nở kìm nén của Tô Kim Thư phát ra từ bên trong, “Tô Kim Thư…”
Tô Kim Thư ngẩng đầu lên với đôi mắt sưng đỏ, nhìn thoáng qua đã thấy con trai mình đứng trước mặt mình.
Cô vội vàng định lau nước mắt, nhưng Tô Duy Hưng đã đưa khăn tay cho cô trước, “Tô Kim Thư, mẹ đừng khóc.”
Nghe con trai an ủi, những cảm xúc kìm nén ban đầu lại bùng nổ.
Cô ôm lấy con trai, “Duy Hưng, mẹ không nên quay lại.”
Tô Duy Hưng đợi đến khi mẹ khóc mệt rồi mới chán ghét đưa tờ giấy cho cô, “Mẹ không biết mẹ khóc trông rất xấu xí sao?”
Tô Kim Thư suýt chết vì tức giận, “Nhóc thối này, sắp có người giật con khỏi tay mẹ, mẹ còn không được khóc sao?”
Tô Duy Hưng: “Là … Là cha của chúng con?”
Tô Kim Thư cắn môi, nhìn con trai, cuối cùng gật đầu.
Tô Duy Hưng nhíu chặt lông mày, “Vương Tiến Phát?”
Tô Kim Thư sửng sốt, “Làm sao con biết?”
Hôm nay, sau khi nghe xong vài lời đó, Tô Duy Hưng liên kiểm tra thông tin của nhà họ Vương trên mạng rồi phân tích ra.
“Vương Tiến Phát vừa già và xấu mà mẹ cũng xuống tay được kiểu gì thế? May mà gen của mẹ vượt trội đấy, nếu không Cận Cận với con xấu chết!”
Thấy lời nói của Tô Duy Hưng quá thẳng thản, khuôn mặt của Tô Kim Thư đỏ bừng, cô xấu hổ: “Vấn đề rất phức tạp.
Ngày hôm đó mẹ… Thậm chí còn không nhìn thấy rõ người đó là ai”
Nói đến đây, Tô Kim Thư hai mắt đột nhiên sáng ngời, “Con trai, hay là chạy đi?
Ngày trước lúc quay về thành phố chúng ta còn không phải gì cũng không có trong tay đấy sao? Chúng ta vẫn có thể bắt đầu lại một lần nữa như thế khi rời khỏi đây.
Tô Duy Hưng lắc đầu, lôi kéo cô đến bên cửa sổ, cẩn thận nâng lên một góc, “Mẹ, nhìn mấy tên vệ sĩ bên ngoài.”
“Vương Bích Vân này!”
Niềm hy vọng cuối cùng tan tành, trái tim Tô Kim Thư lại chùng xuống.
Tô Duy Hưng chớp chớp mắt hai cái, “Hay là, chúng ta gọi ba ba đi?”
“Không được!” Tô Kim Thư lập tức từ chối, “Lệ Hữu Tuấn không phải cha ruột của các con, anh ta không có nghĩa vụ phải giúp chúng ta.
Chuyện này tim ai cũng được, nhưng không được phép tìm anh ta.”
Có lẽ, người ta bây giờ còn ở nơi nào đó mây mưa khoái lạc với phụ nữ khác ấy chứ!
Chính mình đi tìm anh ta còn không phải khiến người chán ghét?
“Mà này, không phải ba ngày nữa trường mẫu giáo Mặt Trời Nhỏ sẽ tổ chức dã ngoại phụ huynh sao? Khi đó, mẹ bí mật thu dọn đồ đạc, tranh thủ lúc hỗn loạn, chúng ta trực tiếp ra sân bay.”
Tô Duy Hưng hoài nghỉ, “Mẹ, mẹ có chắc là chuyện này khả thi không?”
”Tin mẹ đi.”
Thời gian nhanh chóng trôi đến ba ngày sau đó.
Ở cửa văn phòng trung tâm thẩm định, Vương Bích Vân khí định thân nhàn.
vắt chéo.
chân chờ đợi.
Tô Kim Thư đứng dựa vào tường, vẻ mặt lạnh như tiền.
“Hừ, giả vờ, tiếp tục giả vời Chờ có kết quả xét nghiệm quan hệ cha con, tôi xem cô còn giả vờ như thế nào!”
Vương Bích Vân mở miệng khiêu khích.
Tô Kim Thư phớt lờ cô ta.
Cô ta dường như còn chưa hết giận, đứng thẳng: “Tô Kim Thư, kết quả thẩm định sẽ ra sau mười lắm phút nữa.
Cô vẫn còn mười lăm phút cuối cùng để suy nghĩ.
Chỉ cần cô gật đầu, 15 tỷ là của cô, thế nào?”
Tô Kim Thư lạnh lùng nhìn lên, “Cô Vương, hình như cô mới ngoài bốn mươi tuổi đúng không?”
Vương Bích Vân ngu người luôn: “Cái gì?”
“Ý tôi là, cô bị mắc bệnh Alzheimer của người già ở tuổi bốn mươi à? Lời tôi vừa nói vài ngày trước, đã quên sớm như vậy?”
“Cô!”
Vương Bích Vân suýt chút nữa tức giận đến một búng máu.
Nếu không phải ngại đây là bệnh viện, cô đã đánh chết người phụ nữ kiêu ngạo này rồi.
“Cô điên rồi! Tôi thật muốn nhìn xem, có kết quả giám định xong cô còn ngông cuồng được kiểu gì, bây giờ cô đối xử với tôi như này, sau này lúc mang bọn nhỏ đi, tôi sẽ để mấy người không bao giờ gặp mặt nhau nữa!
“Hai người, xin hãy yên lặng.
Đây là bệnh viện” Một bác sĩ bước ra ngay lập tức, cau mày.
Vương Bích Vân vội vàng đứng lên, “Bác sĩ, xin hỏi kết quả giám định của mấy bé Tô Duy Hưng thế nào rồi?”
Khi nghe thấy tên con trai mình, trái tim Tô Kim Thư lập tức thắt lại.
Bác sĩ Cổ gật đầu, giao kết quả trong tay cho cô ta, “ Đã có kết quả, các cô có thể tự mình xem”
Vương Bích Vân định đưa tay ra đón, nhưng Tô Kim Thư đã giật lấy, ” Người phụ nữ này, cô có học không đấy hả?”
Cô ta gân họng lên mảng Tô Kim Thư không để ý tới cô ta, đọc nhanh như gió, nhanh chóng lật đến trang cuối cùng: “Thế nào lại…”
Nhìn thấy biểu hiện của Tô Kim Thư, Vương Bích Vân cũng vội vàng nghiêng người: “Ha ha ha, hay lắm! Xác suất 99,99 phần trăm, mấy đứa bé quả nhiên là con của em trai tôi!”
Cả người Tô Kim Thư như bị rút hết khí lực, lung lay sắp đổ.
Vương Bích Vân nhìn thấy sắc mặt cô xám xịt, lập tức tự đắc, “Thứ thấp kém mạt rệp, vừa rồi tôi đã cho cô một cơ hội, nhưng là cô không trân trọng.
Bây giờ không những không lấy được tiền mà con cái cũng không giữ được! Tuyệt lắm, hay lắm!
Đây gọi là quả báo, cô hại em trai tôi thê thảm như vậy, quả báo của cô đến rồi!
Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô, tôi sẽ cho cô cơ hội nữa nhé?
Thực ra nhà họ Vương của chúng tôi chỉ cần bé trai kia để nối dõi tông đường, còn bé gái đó có hay không cũng không quan trọng.
Mặc dù nhà họ Vương của chúng tôi cũng không thiếu gì một suất cơm này, nhưng con gái là thứ lỗ vốn Nếu cô sẵn sàng quỳ xuống lạy tôi và xin lỗi, tôi có thể cân nhắc việc để bé gái đó đi theo cô.
thế nào hả?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...