Nói xong lời này xon, ông Hồng vỗ tay một cái.
Ngay sau đó có bảy tám người làm nữ nối đuôi nhau mà vào, bưng cơm nước đã chuẩn bị xong lên trên bàn gần mép giường.
Trên đó bày nào là yến sào, vây cá mập, và các loại thuốc bổ thuốc quý, có thể nói là cực kỳ xa xỉ.
Nhưng khi Tô Kim Thư nhìn thấy hết thảy, thì chỉ cảm thấy vô cùng chán ghét.
Bây giờ, trong lòng Tô Kim Thư chỉ có một suy nghĩ trong đầu, đó chính là nhất định phải tìm cách rời khỏi nơi này!
Tô Kim Thư không do dự trong chốc lát, trực tiếp đứng lên, hất hết toàn bộ đồ ăn vừa mới trưng bày trên bàn ra mặt đ: Tôi nói tôi phải rời khỏi nơi này, mấy người không có bất kỳ tư cách gì giam lỏng tôi!”.
Truyện Khoa Huyễn
Chỉ nghe thấy tiếng “âm ầm ầm giòn vang, động tác của Tô Kim Thư đã làm toàn bộ nguyên liệu nấu ăn phong phú mà trân quý đầy bàn rơi trên mặt đất.
Trong nháy mắt, trong phòng chỉ còn lại một đống hỗn độn.
Chỉ là những người giúp việc kia tựa hồ đã được huấn luyện đặc biệt, cho nên họ vốn không lộ ra phản ứng giật mình gì.
Dưới cái nhìn của ông Hồng, họ ngoan ngoãn bước tới, trong thời gian mấy phút ngắn ngủi, họ đã dọn dẹp hết đống bừa bộn trong phòng.
Ông Hồng không hề nóng nảy: “Chuẩn bị một phần khác”
Tô Kim Thư vốn muốn mượn biện pháp này làm ông Hồng tức giận, vì Tô Kim Thư suy nghĩ, chỉ cần mình có thể làm ông Hồng tức giận, thì nhất định có thể tìm được kẽ hở, đến lúc đó cũng có thể tìm cách rời khỏi nơi này.
Nhưng dường như người bên trong này đều không hề tức giận, mặc kệ Tô Kim Thư ầm T thế nào, bọn họ đều chỉ lặng lẽ chấp nhận mà phục tùng, cho tới bây giờ họ vẫn không tỏ ra nóng vội, thậm chí ngay cả một cái liếc mắt họ cũng không có.
Khi những người giúp việc nữ lại chuẩn bị xoay người rời đi một lần nữa, Tô Kim Thư đột nhiên mở miệng: “Mấy người không cần phải đi chuẩn bị, tôi sẽ không ăn, mấy người lại đưa tới, tôi cũng sẽ đập Nghe xong những lời này”
Nghe xong những lời này, người làm nữ quay đầu nhìn thoáng qua ông Hồng, với ánh mắt như thể đang hỏi gì đó.
Tuy nhiên ông Hồng chỉ nói “Lại đi chuẩn bị một phần”
“Vâng, thưa ông”
Sau khi tất cả những người làm nữ đều rời đi, lúc này ông Hồng mới quay đầu lại đi tới trước mặt Tô Kim Thư: “Cô Tô, bộ dáng này của cô cũng không phải là làm khó dễ chúng tôi, mà là đang làm khó dễ cô và đứa bé trong bụng cô cô biết không? Bây giờ đã chừng mấy ngày cô không yên lành ăn một bữa cơm, như vậy rất không tốt đối với thai nhi”
“Mấy người đã biết như vậy không tốt đối với con, tại sao còn muốn giam lỏng tôi?”
Lần này, thật sự là Tô Kim Thư rất gấp gáp, bởi vì mình, Lệ Hữu Tuấn và anh trai đã xa nhau hơn một tuần.
Tô Kim Thư cứ như vậy mà bị mắc kẹt trên một hòn đảo biệt lập như thế này, không có bất kỳ liên lạc nào với thế giới bên ngoài, chắc hẳn mấy người Tô Duy Nam và Lệ Hữu Tuấn không biết rốt cuộc hiện tại mình đang trong tình hình gì, nói không chừng bọn họ còn cho là mình đã chết.
Càng nghĩ như vậy, lòng Tô Kim Thư càng nóng như lửa đốt, thế cho nên Tô Kim Thư vốn không có bất kể lòng ham muốn ăn cái gì.
Tô Kim Thư phải tìm hiểu rõ rốt cuộc những người này trói mình tới nơi này là có mục đích gì.
Ông Hồng nhàn nhạt xoay người sang chỗ khác, kéo rèm cửa sổ thay Tô Kim Thư.
Ngoài cửa sổ có gió biển cực kỳ mát mẻ thổi vào, kèm theo đó là ánh mặt trời, còn có tiếng chim chóc hót và hoa nở: “Cô Tô, chúng tôi cũng không giam lỏng cô: Sau khi nghe điều này, Tô Kim Thư chỉ cảm thấy như thể mình đang nghe một trò đùa vô lý nhất trên thế gi Tô Kim Thư trực tiếp đi xuống từ trên giường, đi tới ban công chỉ tay về phía những vệ sĩ cứ cách hơn mười mét là đứng ở bên ngoài, nói: “Ông dám nói những người không phải cũng không là người của ông sao?”
“Những người đó đúng là tôi sắp xếp, nhưng mục đích bọn họ tới nơi này không phải là vì giam lỏng cô, mà là vì bảo vệ cô.”
Khi ông Hồng nói những lời này, mặt không đỏ, tim không đập, không thở mạnh: “Tôi cũng đã sớm phát lệnh cho bọn họ, trên toàn bộ đảo, cô muốn đi đâu cũng được”
Tô Kim Thư cười lạnh một tiếng: “Vậy nếu như tôi nói tôi phải về nhà?”
“Tất nhiên là có thể, nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải có biện pháp rời khỏi nơi này.
Nơi này là khu vực vùng biển quốc tế, tình huống xung quanh cũng hết sức phức tạp, người không quen thuộc vốn không có cách tiến vào, người ở bên trong cũng không dễ dàng đi ra ngoài”
Ghê tởm! Khó trách ông ta dám nói ông ta không giam lỏng mình như thế.
Đích xác là ông ta không có thật, bởi vì ông ta biết vốn không cần phải giam lỏng, mình cũng không có cách nào rời khỏi nơi này.
Tô Kim Thư nhìn biển đảo mênh mông bát ngát, một lúc lâu mới khoan thai mở miệng: “Tôi đây có thể báo tin bình an cho chồng và anh trai hay không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...