Thẩm Anh Vi muốn bấm vào xem tin tức đó, nhưng chưa load được hết trang báo mạng ấy đã sập.
Cô ngây ra, có chuyện gì vậy.
Nhưng báo mạng dù sao cũng không quá đáng tin, có thể họ chỉ đang giật tin cho người xem tò mò.
Với lại cô chưa hề nghe Hoắc Thiếu Dực nói chuyện về cô trước đây.
Chỉ biết cô và Hoắc Thiếu Dực đã yêu nhau lâu, được sự đồng ý của người lớn hai bên nên đi đến hôn nhân.
Tự nhiên có một ngày nhảy ra nhà họ Lương, Thẩm Anh Vi quả thật không hiểu.
Loanh quanh một hồi cũng chẳng có gì hay ho, đúng lúc này bác Trương lên gõ cửa phòng cô: "Thiếu phu nhân, có lão phu nhân từ nhà chính đến thăm cô."
Thẩm Anh Vi nghĩ đó là mẹ chồng mình thì có hơi lo, dù đã được Hoắc Thiếu Dực đánh tiếng sẵn rằng ba mẹ anh rất hài lòng về cuộc hôn nhân của hai người, nhưng sợ thì vẫn sợ.
Cô nhanh chóng xuống lầu, vừa đi đến nửa cầu thang đã nhìn thấy một phu nhân trẻ tuổi đang nhàn nhã ngồi uống trà.
Trên người bà là khí chất không phải ai cũng có, thấy cô xuống, Hoắc lão phu nhân mỉm cười thân thiện bỏ tách trà xuống.
"Lại đây nào con gái."
"Dạ."
"Con đã thấy quen chưa? Có chỗ nào khó khăn có thể nói với mẹ, mẹ sẽ giúp con."
Thẩm Anh Vi đột nhiên bị bà nắm tay thì có hơi sợ, cô ngại tiếp xúc với người lạ, cô ép cảm giác muốn rụt tay về, nghe mẹ chồng nói tiếp.
"Thiếu Dực hẳn sẽ đối xử tốt với con, mẹ cũng không lo cho hai đứa nhiều, hai đứa nhớ yêu thương bảo ban nhau nhé."
"Dạ."
Sao Trịnh Quỳnh Liên có thể không biết thủ đoạn của con trai mình, ngày đó nó ép Thẩm gia với Lương gia phải hủy hôn để lấy Thẩm Anh Vi.
Bà vô cùng bất ngờ với việc này, nhưng bà không phản đối, nói bà xấu xa cũng được, nói bà không biết thương người khác cũng được.
Vì nghĩ đến con trai hai mươi chín năm không có lấy một người phụ nữ bên cạnh làm bà vô cùng sốt ruột.
Bà đã tự hứa nếu Thiếu Dực có thể lấy con gái nhà họ Thẩm, bà nhất định sẽ bù đắp cho con bé.
Biết con bé bị tổn thương, nhưng bà là mẹ của Thiếu Dực, bà không nỡ nhìn thấy nó sẽ phải cô độc cả đời.
Lúc nắm tay Thẩm Anh Vi, bà phát hiện lòng bàn tay cô có vết xước, khá là nhiều, bà hơi hoảng hốt.
"Con bị sao vậy?"
Sao Thiếu Dực lại để con bé bị thương rồi.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi xách bà vang lên.
Trịnh Quỳnh Liên không định nghe máy, muốn lấy điện thoại để tắt loa đi nhưng khi nhìn thấy người gọi đến là em gái nuôi của mình, bà đành nói với Thẩm Anh Vi: "Xin lỗi con, mẹ nghe máy một chút."
Thẩm Anh Vi rút tay ra, thở phào nhẹ nhõm rồi ngoan ngoãn gật đầu.
Bác Trương bưng một ít đồ ăn nhẹ đến, Hoắc thiếu dặn ông nên để thiếu phu nhân ăn nhiều thứ một chút, ông không thể không nghe.
Bên kia đầu dây, Hoắc lão phu nhân nhíu mày nghe em gái mình nói chuyện.
"Chị ơi, hôm qua Diễm Thanh nhà em có xảy ra xung đột nhỏ với cô gái họ Thẩm kia, bây giờ Thiếu Dực đã rút vốn đầu tư cho hạng mục của Ninh thị.
Ninh thị giờ đang rất khó khăn, chị ơi, chị có thể giúp em khuyên bảo Thiếu Dực được không, coi như em thay mặt con gái em xin lỗi về chuyện tối qua, chị ơi, em xin chị mà."
Hoắc phu nhân vừa nghe đã hiểu, thì ra là Ninh Diễm Thanh gây chuyện.
Hoắc phu nhân là người phụ nữ dịu dàng chuẩn mực, trước đây bà ấy rất thương cô em gái Thu Liên của mình.
Thương em ấy không có cha mẹ, tuy được cha mẹ bà nhận nuôi nhưng vẫn sẽ có một tầng ngăn cách nhất định, nên từ trước đến giờ bà luôn đối xử tốt với em gái nuôi.
Kể cả đứa con gái của em ấy là Ninh Diễm Thanh cũng được bà yêu quý, bà còn cố ý dặn dò con trai thỉnh thoảng để ý Ninh thị một chút, giúp em gái bà một chút.
Nhưng về sau này, càng ngày bà càng phát hiện em gái mình không còn như xưa.
Đương nhiên là ai rồi cũng thay đổi, nhưng sự thay đổi của Trịnh Thu Liên khiến bà mệt mỏi.
Thêm vào đó, bà cảm thấy có lỗi với Thẩm Anh Vi, nên bà sẽ không đồng ý việc này.
Ninh Diễm Thanh từng được bà che chở cho, có vẻ tâm tư con bé cũng không thuần khiết như bà nghĩ.
"Việc Thiếu Dực đã quyết chị sẽ không xen vào, bây giờ Hoắc thị do Thiếu Dực làm chủ, vả lại, chuyện Diễm Thanh đêm qua làm ra, chị mong con bé sẽ biết được sai lầm của mình."
"Chị, không phải chị là mẹ của Thiếu Dực sao, chỉ cần chị nói thì nhất định nó sẽ nghe mà."
Giọng Ninh phu nhân bên kia đã không còn vui vẻ.
Xưa nay chị gái không bao giờ cự tuyệt yêu cầu của bà ta, cớ vì sao bây giờ lại khác.
Hoắc lão phu nhân càng thấy khó chịu trong lòng, từ bao giờ Trịnh Thu Liên trở nên không hiểu ý tứ như vậy.
"Chị đã nói sẽ không xen vào việc của Thiếu Dực, Thiếu Dực đã lớn rồi, nó làm việc thế nào chị không quan tâm nữa, nếu em muốn xin, thì đến tìm nó, chị không đồng ý với em."
Nói rồi Trịnh Quỳnh Liên bực bội cúp máy, Ninh gia kia...không còn như suy nghĩ của bà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...