Nghe thấy động tĩnh lạ bên trong, hai người ở bên ngoài nhanh chóng chạy vào, tay cầm thanh sắt, mặt lưỡng lự không biết nên động thủ hay không.
Blight giơ hai tay lên đầu hàng, tròng mắt sâu thẳm ngụ ý muốn hai người họ ra ngoài.
Bọn họ tuy có chút bất an nhưng vẫn nghe theo lệnh mà hạ vũ khí xuống, bước từ từ đi ra.
Cô gái thấy mình tạm thời an toàn, dường như cũng đã mất sức, dần dần không thể giữ nổi mảnh kính mà người lảo đảo gục xuống.
Tiếng kính rơi dưới sàn gạch rõ mồn một, luồng âm thanh di chuyển vào tai khiến ai cũng cảm thấy nhức nhối.
Lúc này hắn mới quay đầu lại, dùng ánh mắt đăm chiêu dò xét kĩ càng người phụ nữ bí ẩn ngay trước mặt mình.
Thoạt nhìn, không thể nhận ra đây là một cô gái bởi những vết thương chằng chịt trên người, còn rơm rớm chút máu tanh đang nhỏ giọt.
Đầu tóc cô xuề xòa, rối mù che bớt đi khuôn mặt đã tái nhợt, xanh xao.
Ngón tay thon dài của hắn cẩn thận luồn qua bộ quần áo đã rách rưới, đưa đến trước mũi cô.
Chỉ đến khi cảm nhận được hơi thở yếu ớt, hắn mới ngừng hoài nghi cô còn sống hay đã chết.
Người đàn ông cởi chiếc vest của mình ra đắp lên người cô rồi đưa hai tay ra bế đi, miệng cười bí hiểm thầm nói: "Người có thể uy hiếp Phó Dư Ngôn tôi đây, trên thế giới không có nhiều đâu, cô tốt nhất nên sống lâu chút..."
----------------
Trong giấc ngủ say, cô lờ mờ nghe thấy những lời cãi vã lớn tiếng xung quanh mình:
- "Cô ta thật sự còn sống sao! Đã hôn mê bất tỉnh 3 ngày rồi.
Mặt mày vẫn nhợt nhạt thế kia, nếu không tỉnh, chúng ta thật sự phải canh gác và chăm sóc cho cô ta mãi hả!" - Một người hầu đã có tuổi nhăn nhó cầm chiếc khăn vò kĩ trong chậu nước rồi mạnh tay đưa lên lau mặt cho cô.
- "Đúng thật là...! Thiếu gia không biết mang từ đâu về một cái xác chết thế này.
Hại chúng ta phải ở trong căn phòng hôi thối này cả ngày!" - Một người khác bưng chậu nước đi đến, dùng sắc mặt không thể tệ hơn nói những lời oán than, trách móc.
- "Các chị đừng nói vậy, bên ngoài còn vệ sĩ của thiếu gia canh chừng, để họ nghe được không hay đâu.
Người thiếu gia đưa về, ắt hẳn phải có lai lịch gì đó, không nên xem thường." - Cô hầu gái này có vẻ hiểu chuyện nhất trong ba người, tay nhẹ nhàng thay băng đã cũ ở vết thương cho cô.
- "Tiểu Lẫm, em không cần dè chừng.
Chị chính là để cho bọn họ nghe thấy, mau đến thay người cho chúng ta!" - Người hầu già kia càng nói lớn hơn, động tác lau mặt cũng trở nên gấp gáp làm nước trong khăn chảy vào mũi khiến cô vì thế mà bật dậy, ho sặc sụa.
Bọn họ bị dọa một phen, nhanh chóng đập cửa la lớn: "Xác chết sống dậy rồi, mau mở cửa cho chúng tôi! Mau lên!"
Mấy tên vệ sĩ canh cửa bên ngoài nghe thấy thì liền thông báo với cấp trên rồi lao vào, thủ sẵn tư thế bao vây lấy giường cô.
Ba cô hầu cũng tranh thủ hỗn loạn mà trốn ra ngoài.
Người phụ nữ khi ho phát hiện thấy nguy hiểm, mắt không quên đảo xung quanh xem xét tình hình, xác định một mục tiêu rồi bổ nhào tới, tung chiêu bất ngờ khiến một tên nằm bẹp ra đất.
Những người còn lại thấy vậy càng đề cao cảnh giác chặn cửa ra vào, từng người, từng người lên đấu với cô nhưng đều vô ích.
Song vì một cước đá của cô mà mặt của tên cuối cùng lệch sang một bên, ôm lấy đầu nép bên góc tường.
- "Vẫn chưa phải đối thủ của ta!" - Cô đắc ý nhìn một cái rồi chậm rãi bước ra khỏi phòng.
Đang vui vẻ không lâu thì mắt cô nhìn trúng một con chó sư tử, nụ cười khi trước trở nên ngượng ngạo.
Đôi chân bất giác trở nên run rẩy khẽ đưa chân ra phía đối diện muốn chạy trốn.
Mới được mấy bước chân, cô lại vô tình đụng phải một dáng người cao to: "Cô đang định đi đâu vậy?" - Giọng nói có phần ảm đạm vang lên khiến cô giật bắn mình, trợn tròn mắt nhìn lên.Nhân lúc cô không chú ý, một người khác tiến đến cắm kim tiêm chích thuốc vào cổ cô làm cho tầm nhìn của cô bỗng mờ đi rồi tối sầm lại, sau đó lại rơi vào vòng tay người đàn ông phía sau.
Đến khi cô tỉnh dậy thì lại bị đưa về căn phòng đó, bên cạnh là Phó Dư Ngôn đang nghiêm túc bàn chuyện công việc.
Ánh mắt của hắn bất giác chạm vào đôi mắt đang ti hí của cô, khiến cô phải nhanh chóng nhắm tịt lại, vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hắn ta thấy vậy thì giao lại công việc cho trợ lý rồi chăm chăm nhìn vào hàng lông mi dài cô.
Đợi khi cô hé mắt ra lần nữa thì không thể chối cãi được.
Hắn ta lên giọng nói: "Cô là ai?"
Khuôn mặt cô có chút hoảng hốt, con ngươi đen nháy đảo quanh lảng tránh vấn đề hắn đưa ra: "Tôi hỏi lại, cô rốt cuộc là ai?"
Đang không nghĩ được gì thì âm thanh trong đầu vang lên, mang đến thông tin cho cô: *Số hiệu S002, trước mắt cô là Blight - Nhị lão đại bang Mạt Dã.
Nhiệm vụ điều tra về băng đảng Giảo Khấu đã thất bại nhưng băng đảng đó cũng đã bị diệt trừ, cũng may mắn cho cô gặp được người quan trọng, coi như lấy công chuộc tội, không suy xét đến nhiệm vụ vừa rồi.
Nhiệm vụ mới của cô là điều tra băng đảng Mạt Dã cùng 3 người quyền lực đứng đầu.
Tạm thời, cô sẽ lấy thân phận là Hạ Tịch, giấy tờ sẽ gửi tới trong 3 ngày nữa.
Hãy cố gắng hoàn thành nhiệm vụ lần này!* - *Rõ!*
Thấy cô ngơ ra mãi không trả lời, Phó Dư Ngôn dần mất kiên nhẫn, nâng chiếc cằm nhỏ góc nhọn của cô lên, khuôn mặt của hắn vô thức rướn lên, sát với cằm Hạ Tịch: "Cô có nói không hả?"
Cô lúc này mới lấy lại thần trí, ánh mắt cương quyết hơn khi nãy, khuôn miệng mấp máy nói với hắn: "Tôi...!là Hạ Tịch!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...