Cùng Hệ Thống Oanh Tạc Mạt Thế
Đến được sở nghiên cứu dị năng kia hắn phải dừng xe lại để dụi mắt vài lần.
Cái nơi này cũng quá to rồi đi?!
"Không biết sở nghiên cứu này phải bắt bao nhiêu con chuột để có thể bật đèn cả ngày đêm nhỉ..?"
Duẫn Ngôn thở dài rồi nhảy xuống xe tiến tới sở nghiên cứu.
Xung quanh được bao quanh bảo rào thép, còn có vài người dị năng đi lại bên trong canh gác.
Một góc nhỏ của sở nghiên cứu này cũng đủ để đề bẹp thành phố K rồi, quy mô rộng lớn, tiện ích đầy đủ...đặc biệt là chiêm mộ người dị năng không giới hạn.
Thành phố T tiêu vong là do họ bài xích với những người dị năng, nếu họ có thể nghĩ thoáng một chút thì có khi thiệt hại cũng không thảm khốc như vậy..
Duẫn Ngôn đi tới đây là có ý định xin nơi ở ai ngờ người trung gian đi tới lại là nam chính Ninh Truy Thục..
"Vãi b***p!"
Nội tâm hắn gào thét, mồm không tự chủ mà văng tục.
Bạch Duẫn Ngôn đứng như trời trồng, mồ hôi túa ra nhìn nam nhân kia đi lại gần.
Phải chăng vì hắn nợ nam chính một cái mạng nên mới đen đủi gặp lại?
"Bạch Duẫn Ngôn?"
"Anh rể.."
Duẫn Ngôn thở dài đáp lại rồi vào luôn vấn đề chính là muốn tìm chỗ ở cho trăm người của Carl.
Truy Thục khoanh tay nhìn em trai của bạn gái mình khua chân mua tay, nói ra việc của mình.
"Cậu vì sao muốn xin phòng cho 100 người đấy? Sao không về nhà họ Bạch?"
"Tôi nằm giữa đám xác sống cũng không về nhà họ Bạch!"
Duẫn Ngôn bĩu môi thầm dơ ngón giữa, anh bưng cả 3 đời nhà tôi chạy nạn đến thành phố Q trước có thèm ngó ngàng gì đến thằng này đâu, dù da mặt hắn có ngàn lớp đi nữa thì cũng biết ngại chứ, người ta không chào đón mà mình cứ lết tới, tiếng xấu của thân chủ vừa mới được hắn xua đi một chút lại tới nhà họ Bạch làm trò hề.
Hắn còn quý cái mạng nhỏ này lắm!
"Tôi sẽ bảo người sắp xếp cho cậu, có muốn làm kiểm tra dị năng không?"
"...Không cần, anh buông tay áo tôi ra" Hắn nhìn lấy tay áo bị kéo trùng xuống rồi nhìn qua vị anh rể của mình.
Nam chính đại nhân, hãy cắt đoạn nghiệt duyên giữa hai ta và về ôm vợ của mình đi, quần chúng tôi đây không chịu nổi bị chính thất đánh ghen đâu.
"Đi làm kiểm tra dị năng"
"Không đi.."
Truy Thục không biết vì sao bản thân khi lại gần em vợ của mình lại có hành động như vậy..chỉ là bản năng của gã nói rằng không muốn rời xa thiếu niên trước mắt.
Chỉ là hành động níu kéo cùng đôi mắt thâm tình kia của gã lọt vào mắt Duẫn Ngôn thì được hắn hiểu thành 'Chúng ta vẫn còn nợ nhau nhiều chuyện đấy, mau vào kiểm tra dị năng để xem ông đây có đấm mi một phát chết luôn không', mà đôi mắt thâm tình kia trong mắt Bạch Duẫn Ngôn chính là đôi của con hổ đói, chực chờ đem thây hắn phanh ra..
"Ặc..anh rể buông tôi ra đi, Tuyết Nhi đến sẽ hiểu lầm là tôi làm khó anh đấy!!"
Duẫn Ngôn dùng sức từ hồi bú mẹ kéo cái tay áo ra cho bằng được.
Chỉ là dù hắn có vận nội công, sử dụng dị năng ở mức cao nhất cũng chỉ có thể kéo lê theo Ninh Truy Thục kia một đoạn.
Duẫn Ngôn quay lại nhìn Truy Thục, tâm niệm rằng đánh nam chính sẽ bị trời chu đất diệt, tẩu hoả nhập ma, điên điên khùng khùng vậy nên hãy hít một hơi thật sâu, hảo hảo đem ức chế trong tâm đè nén.
"Ninh Truy Thục! Rốt cuộc anh muốn làm gì!!"
"Đi kiểm tra dị năng, tôi sẽ không giữ cậu lại nữa"
"Đi thì đi!!"
Duẫn Ngôn gầm gừ vũng vẫy giật tay ra rồi hậm hực giẫm lên chân Truy Thục một cái thật mạnh cho bõ ghét.
Sau khi cảm thấy đã trút được phần nào giận dữ thì vùng vằng đi về phía khu nghiên cứu.
Truy Thục nhìn vào dấu giày của đối phương trên giày mình cúi xuống phủi mấy cái rồi chạy theo sau dẫn cậu em vợ cứng đầu đi kiểm tra dị năng của mình.
[...]
Duẫn Ngôn được anh rể yêu quý đưa đến một phòng thí nghiệm với đủ loại máy móc khó hiểu.
Hắn tự hỏi là đống đồ này được lôi từ đâu ra mà có thể đáp ứng được nhu cầu của mạt thế nhanh như vậy, không phải là nên tốn cả năm để tạo ra một cái máy móc tinh tiến như vậy hay sao? Trước kia chính phủ với truyền thông bịp con dân về tiến độ nghiên cứu các thứ à?
Nhìn Duẫn Ngôn nhìn quanh hiếu kì, Truy Thúc liền vỗ vỗ vai hắn ý kêu hắn lại kiểu tra đi.
Hắn bĩu môi đi lại chỗ vị tiến sĩ đang ngồi ở giữ phòng để y lấy máu xét nghiệm rồi làm đủ loại hình thức kiểm tra thân thể sau đó.
"Dị năng hệ tốc độ, cấp 2 đỉnh phong"
Bác sĩ kinh ngạc nhìn thiếu niêm đang ngồi trên giường càm ràm với Truy Thục.
Rõ ràng chỉ cần hỏi là hắn dị năng gì, cấp bao nhiêu là được sao còn phải phiền phức như vậy? Có biết là rút máu thì sẽ có vết thương, lỡ hắn bị virus bay đến yêu thương thì phải làm thế nào,...
Truy Thục im lặng đứng nghe người cáu kỉnh kia càm ràm đủ thứ rồi liền khoác áo đứng dậy bỏ đi ngay sau khi bác sĩ kia đưa ra kết quả.
"Nhớ sắp xếp đi đấy, chưa xong thì anh biết tay tôi!!"
"Ừ.."
_______________Hết chương 41________________.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...