Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn
"Tích Tuyết, cậu còn chưa về nhà sao?"Trần Tiểu Mạt tối hôm qua ở bữa tiệc uống hơi nhiều, nên thuê một căn phòng trong khách sạn để nghỉ ngơi, không nghĩ tới mới hừng sáng đã đụng phải bạn tốt Lạc Tích Tuyết, không phải cô ấy nên về nhà từ sớm rồi sao? Thế nào mà vẫn còn ở trong khách sạn thế này?"Tiểu Mạt" Lạc Tích Tuyết kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy bạn tốt Tiểu Mạt nàng khẽ buông lỏng một hơi. Thật là may mắn, nếu để người ngoài biết được hôm qua cô cả đêm không về nhà lại làm ra sự tình này thì chắc cô không có đất để dung thân luôn"Tích Tuyết, sao sắc mặt của cậu lại khó coi như thế? Còn nữa, tối hôm qua chẳng phải cậu đã về nhà rồi sao, thế nào mà cũng không gọi điện báo ình biết là cậu đã bình an? Mình gọi cho cậu cả đêm mà không có ai bắt máy cả. Cậu rốt cuộc hôm qua đã làm cái gì?" Trần Tiểu Mạt lo lắng nhìn bạn tốt hỏi ra một loạt vấn đề.Lạc Tích Tuyết một bụng oan ức, bị Trần Tiểu Math hỏi liên tục như vậy làm cho tâm tình cô trong nhất thời không biết trả lời như thế nào, trong mắt ướt át một mảnh."Tiểu Mạt, mình..." Cô kích động muốn đem tất cả chuyện xảy ra vào tối hôm qua kể cho bạn tốt nghe."Tích Tuyết, cậu làm sao vậy? có phải xảy ra chuyện gì rồi không?" Trần Tiểu Mạt khẩn trương lôi kéo cánh tay của Lạc Tích Tuyết, lo lắng hỏi.Ở trong mắt cô, Tích Tuyết vẫn là một người con gái kiên cường, ngay cả khi mẹ của cô ấy qua đời cũng thấy cô rất ít rơi nước mắt nhưng hôm nay lại thấy cô khóc nhiều như vậy."Tiểu Mat, tối hôm qua mình..." Lạc Tích Tuyết tận lực khống chế tâm tình của mình, nhưng nước mắt không ngăn được cứ rơi xuống.Tiểu Mạt càng thêm gấp gáp:"Tối hôm qua như thế nào?""Tối hôm qua mình bị say rượu" Lạc Tích Tuyết hít mũi một cái, đột nhiên thay đổi giải thích:" Cha không ình uống rượu nhưng tối hôm qua lại say như vậy còn ở trong khách sạn cả đêm, ngộ nhỡ truyện ra ngoài để giới truyền thông biết được thì mình chết chắc."Cô vừa mới nghĩ đến, tối hôm qua cô cùng người đàn ông khác nảy sinh quan hệ, là Lãnh Khinh- hắn là thần tượng của Tiểu Mạt, nếu như cô nói cho bạn tốt biết tất cả sự thật tối hôm qua thì Tiểu Mạt nhất định không tin tưởng coi như có tin thì cô ấy cũng sẽ thất vọng, cô chỉ còn cách một mình chịu đựng thôi."Thì ra cậu lo lắng điều này, không sao đâu, đã có mình che chở cho cậu roi." Trần Tiểu Mạt vỗ vỗ bả vai của cô, một bộ dáng đầy nghĩa khí nói.Lạc Tích Tuyết nhìn nàng cảm kích cười một tiếng:"Cám ơn cậu, Tiểu Mạt". Cô đang rầu bộ dáng này của mình,không biết làm cách nào để ra khỏi khách sạn đây."Không cần khách sáo, chúng ta là bạn tốt mà".Lạc Tích Tuyết cũng không biết cô trở về nhà như thế nào nữa, chỉ biết cô ra khỏi khách sạn lập tức gọi taxi chạy thẳng một mạch về nhà.Tài xế taxi mập mờ nhìn cô một cái, dù sao nàng đang trong bộ quần áo xốc xếch, đầu tóc rối bời, một bộ dáng hoảng loạn, rất giống như nguời vợ cùng người khác lén lút bị chồng bắt gặp vậy.Cố gắng bình phục lại tâm tình, Lạc Tích Tuyết làm như chưa có chuyện gì xảy ra đẩy cửa vào."Cô còn biết trở về nhà sao?" Lạc Thiên Uy cả người tựa như điều khắc mặt đen lại ngồi trong phòng khách."Em..." Lạc Tích Tuyết giật mình, vốn là muốn lén lút về phòng làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra nhưng không nghĩ tới lại bị em trai bắt gặp."Nhỏ giọng chút, trong nhà còn có những người khác nữa." Lạc Tích Tuyết vội vàng ra hiệu cho em trai cô, khẩn trương kéo hắn qua một bên, nhỏ giọng nói.Nếu như để mẹ kế biết được cô đang có bộ dáng này không chừng trước mặt cha sẽ nói này nói nọ, cô không thể để mẹ kế và Vi Tĩnh Nam phát hiện được."Tối hôm qua cô đã đi đâu? Không phải tôi đã nói là phải về trước mười giờ rồi sao?" Đôi tay của Lạc Thiên Uy nắm lấy eo cô, đem cô áp thẳng đến bức tường, đôi mắt sắc bén hỏi cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...