Editor: Trâm Trần
Lạc Thiên Uy ngồi dậy ánh mắt tĩnh mịch nhìn Lạc Tích Tuyết, mấy lần muốn mở miệng nói nhưng lại nuốt trở vào, cuối cùng không nhịn được nữa nói:”Tôi cho tới bây giờ cũng không tin mình có thể yêu một người con gái như vậy. Từ nhỏ em cứ như là kiếp số của tôi! Từ lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi không cách nào chống cự lại sức hấp dẫn của em, vô luận dùng phương pháp nào thì đều muốn em trở thành người phụ nữ của tôi, là người con gái được tôi cưới hỏi đàng hoàng về làm vợ”.
Lạc Tích Tuyết không phản bác anh, trải qua trận kích tình vừa rồi làm cho cô mệt mỏi đến nói không ra lời, lời nói của Lạc Thiên Uy mặc dù rất xuôi tai, nhưng trong lòng cô biết rất rõ ràng đó là chuyện không thể nào, bởi vì cô sẽ phải lập tức rời di.
Lạc Thiên Uy cũng không nói nữa, anh tin chỉ cần dùng hành động chứng minh thì một ngày nào đó cô sẽ cam tâm tình nguyện trở thành vợ của anh.
Lạc Tích Tuyết nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
Mặc dù biết lời của anh sẽ không thể nào trở thành hiện thực nhưng trong lúc ngủ cô đã mơ một giấc mơ đẹp, mơ thấy cô cùng anh có cuộc sống như một đôi vợ chồng thật sự, cùng sinh hoạt, cùng ăn cùng ngủ, cùng sinh con đẻ cái, những đứa con của họ thật kháu khỉnh, cô khoác trên mình chiếc áo cưới trắng tinh cùng anh bước vào lễ đường.
Có lẽ trong tiềm thức cô tình nguyện tin tưởng anh, mặc dù biết rõ như thế nhưng cô vẫn ôm tia hy vọng trong long, mong mỏi chờ đợi.
Chỉ chờ đợi như vậy vĩnh viễn cũng không có kết quả.
Rốt cuộc vẫn là rời đi!
Ngày hôm nay, Trì Nhược Huân nói cho cô biết Lạc Thiên Uy sẽ đi nước ngoài dự một hội nghi quan trọng, cô ta sẽ đi cùng với anh, tìm cơ hội tắt điện thoại di động của anh để anh không cách nào lien lạc với những vệ sĩ bên này.
Lạc Tích Tuyết nhận được tin nhắn của cô ta thì bắt đầu ở trong phòng thu dọn đồ đạc.
Mặc kệ nói như thế nào cô cũng không thể cùng em trai mình sống cùng nhau, cô không thể sinh con, mà Trì Nhược Huân mang thai đứa bé hai người bọn họ dù hiện tại không có tình cảm thì đứa bé sinh ra sẽ giúp hai người lại gần với nhau hơn, thay vì tương lại khổ sở không bằng hiện tại nhất đao lưỡng đoạn (chặt đứt).
Anh sẽ có con của anh, sẽ có gia đình của anh, ở lại bên cạnh anh đối với anh và Trì Nhược Huân còn có đứa bé trong tương lai của họ là không công bằng.
Rời đi, cô vốn đã hy vọng điều này từ lâu rồi không phải sao?
Như đã hạ quyết tâm cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, không chú ý tới sau lưng có bong dáng đang lặng lẽ hướng cô tới gần.
“Cô phải rời đi?” Một giọng nói trầm ổn vang lên, than thể của Lạc Tích Tuyết đột nhiên cứng đờ.
“Là anh?” Cô quay đầu lại, nhìn người tới là Mặc Cảnh thì hơi kinh ngạc, sau đó lại thờ phào nhẹ nhõm.
May mắn không phải là Thiên Uy! Nhưng Mặc Cảnh là hộ vệ mà Thiên Uy tin tưởng nhất phái đến bên cạnh cô đồng dạng cũng giống như là anh.
“Cô gạt thiếu gia? Len lén rời đi?” Mặc Cảnh một đôi tay ôm ngực đứng ở cửa một đôi mắt mê người nhìn chằm chằm rương hành lý trong tay của cô, chất vẫn mở miệng hỏi.
Lạc Tích Tuyết do dự thật lâu, rốt cuộc quyết định không giấu giếm nữa gật đầu một cái:” Ừ”.
Nếu bị Mặc Cảnh phát hiện cô cũng không muốn giải thích cái gì cả, nếu như anh ta muốn nói cho Thiên Uy biết thì cô cũng không có cách nào ngăn cản.
Mặc Cảnh bước nhanh đến phía trước, nắm cánh tay mảnh khảnh của cô lên, chất vấn hỏi:”Rời khỏi thiếu gia cô muốn đi đâu?”
“Không biết?” Mặc Cảnh híp mắt hiển nhiên không tin:”Vậy cô không muốn nói?”
Lạc Tích Tuyết ngớ ngẩn, khoé miệng xẹt qua nhất mạt chua chat, không quan tâm đến chất vấn của anh mà tiếp tục sắp xếp quần áo.
Mặc Cảnh vặn hai vai của cô qua, ánh mắt phức tạp nhìn cô:”Cô muốn đi tìm Tiếu Vũ Trạch đúng không? Cô muốn cùng hắn ta quay lại sao?”
“Tôi sẽ không đi tìm anh ấy!” Lạc Tích Tuyết trả lời rất dứt khoát.
“Không đi tìm hắn?” Mặc Cảnh ngẩn ra, vui mừng hỏi tiếp:”Tại sao lại không đi tìm hắn? Cô không phái rất thích hắn ta sao?”
Lạc Tích Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu, trong con ngươi thoáng qua ảm đạm:” Đó đã là quá khứ”.
Bây giờ Lạc Tích Tuyết cô đến thiên chức làm mẹ còn không có làm sao có thể xứng với một người cao quý như anh Vũ Trạch đây.
Cô nói với ba sẽ rời đi, cũng chỉ là muốn ba an tâm, cũng có thể thoát khỏi Thiên Uy nhưng thật sự cô không biết đi nơi nào, ít nhất cô sẽ không tìm anh Vũ Trạch.
“Cô từ nhỏ đã sống an nhàn sun sướng, rời khỏi Lạc gia cô có thể thích ứng sao?” Mặc Cảnh khó tránh khỏi âu sầu, mặc dù hôm nay hắn phát hiện đối diện với cô hắn nói nhiều hơn thường ngày.
Lạc Tích Tuyết chậm rãi nhắm mắt rồi lại mở mắt, giọng nói nghiêm túc mà kiên đinh:”Vô luận như thế nào tôi đều mong muốn được thử một lần, tôi không muốn nửa đời sau của tôi lại như một vật nuôi bị nhốt trong lồng”.
Cô không phải là sủng vật của em trai càng không phải là đồ chơi của anh, cô có tự do của cô càng có cuộc sống của cô.
Mặc Cảnh chăm chú nhìn cô:”Cô thật quyết định muốn rời khỏi thiếu gia”.
Lạc Tích Tuyết ngớ ngẩn, tựa như không ngờ Mặc Cảnh sẽ hỏi như thế, cô vẫn như cũ chấp nhất:” Ừ!”
Cô đã quyết định và sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Mặc Cảnh ngưng mắt nhìn cô, than nhẹ:” Được rồi, tôi sẽ giúp cô”.
“Cái gì? Anh giúp tôi?” Lạc Tích Tuyết lấy làm kinh hãi, quả thật không thể nào tin được.
Mặc Cảnh không phái tuyệt đối trung thành với Thiên Uy hay sao? Tại sao hắn lại giúp cô?
“Tôi sẽ giúp cô rời đi nhưng cô phải đồng ý với tôi một chuyện, đó là cô phải ở chỗ của tôi” Con ngươi của Mặc Cảnh khoá chặt cô.
Sắc mặt của Lạc Tích Tuyết cứng đờ:”Anh nói cái gì?”
“Dù sao cô cũng không có nơi nào để đi không bằng tới ở chỗ của tôi, sau này hãy tính tiếp, như thế nào?” trên mặt của Mặc Cảnh thật khó tìm được một nụ cười dịu dàng như vậy, trong long của anh đang chờ đợi câu trả lời của cô.
Lạc Tích Tuyết quả thật bị doạ sợ hết hồn, cô chưa bao giờ nghĩ tới, Mặc Cảnh đối với cô lại có phần tâm tư này? Là bắt đầu từ lúc nào?
Nhìn thấy sự do dự của cô trong long của an xẹt qua nhất mạt bi thương, anh thở dài cùng với cô bảo đảm nói:”Cô yên tâm, không có sự cho phép của cô tôi sẽ không cưỡng chế cô bất cứ cái gì cả. Dù sao tôi cũng sẽ rời khỏi nơi này nên tôi sẽ dẫn cô đi chỉ là cho cô them một cơ hội để lựa chọn mà thôi”.
“Chỉ là cho tôi cơ hội lựa chọn sao? Nếu như tôi muốn rời khỏi anh sẽ tuỳ thời mà bỏ qua cho tôi sao?” Lạc Tích Tuyết không yên long hỏi, cô khong muốn sống mà cứ như ở trong tù, từ nhà tù này lại nhảy sang nhà tù khác.
“Bất cứ lúc nào cô muốn, tôi sẽ không hạn chế sự tự do của cô”. Mặc Cảnh nghiêm túc trả lời, vươn tay muốn vuốt mặt của cô nhưng lại bị cô kinh hoảng né tránh.
“Được rồi, tôi đồng ý đi theo anh, nhưng anh tốt nhất hãy tuân thủ lời hứa của mình, nếu không tôi sẽ chạy trốn tiếp”. Lạc Tích Tuyết cảnh cáo, nhưng trong long cô hiểu rõ rằng nếu như rời đi khỏi Mặc Cảnh thì cô cũng không có nơi nào để đi.
Ăn xong cơm trưa, Mặc Cảnh đánh lừa bọn hộ vệ, tự mình lái xe đưa cô tới sân bay. Lúc này có mấy người áo đen lên đón:”Cô là tiểu thư Lạc Tích Tuyết?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...