“Ưm…”
Một tiếng ưm không kìm chế nổi từ trong miệng tràn ra, Sở Vân Khinh nắm chặt bàn tay, ngón tay nàng găm thật sau trong lòng bàn tay, mồ hôi lạnh chảy từ trên gò má xuống, cơ thể nàng càng ngày càng khô nóng.
Bốn phía là màn trướng đỏ thẫm, nhưng lúc này màu sắc đỏ tươi chói mắt không đủ để nàng thấy rõ, nàng vận nội lực muốn kiềm chế sóng triều đang rung động trong lòng, nhưng lại khiến ngực càng đau đớn hơn.
Hình như đây là phòng trong thành của Sở Mộ Phi, sao nàng cũng không ngờ được, Sở Dụ lại hạ dược vào trong canh, hai mắt Sở Vân Khinh nhắm chặt, cổ họng cảm thấy ngai ngái.
Tiếng bước chân truyền tới, Sở Vân Khinh nhíu mày, không biết là người nào nhưng hình như người đó đang đến gần nàng, nàng hơi dịch vào sâu trong bức tường, lần nữa cố gắng rút vậy giấu trong tay áo ra.
“Ai!”
Chẳng biết từ lúc nào, giọng nói của nàng đã trở nên khan khan, vốn có ý muốn cảnh cáo người nọ cũng vì vậy mà yếu đi vài phần, nhưng người đó lại dừng bước ở ben ngoài giường, Sở Vân Khinh nỗ lực muốn duy trì tinh thần tỉnh táo, nàng cố gắng mở to hai mắt, vậy mà ngay cả cái bóng trên giường cũng không thấy rõ.
Bên trong phòng giống như lọt vào một mảnh yên tĩnh, Sở Vân Khinh liều mạng hô hấp đang có xu hướng gấp gáp của mình, nàng chỉ cảm thấy quần áo trong đã ướt đẫm, dính vào người mình rất khó chịu, theo bản nàng, nàng đưa tay về phía thắt lưng của mình, nới lỏng y phục ra một chút, cảm giác nóng nực trong ngực liền tiêu đi vài phần, tiếp theo đó, đầu vai trắng như tuyết lộ ra bên ngoài.
Gió lạnh bất ngờ xâm nhập khiến nàng tỉnh táo vài phần, cả người Sở Vân Khinh chấn động, hai tay nhanh chóng chỉnh lại y phục, kéo áo ngủ bằng gấm trong tay che kín cả người.
Từng đợt sóng triều xa lạ gần như muốn cuốn trôi toàn bộ tinh thần của nàng, nàng nắm đồ trong tay, cắn chặt môi dưới, đó là một trâm cài màu đen không rõ hình dạng, cái này là đêm đó hắn búi tóc cho nàng đã cài lên, vẻ mặt ôn nhu giống như hắn vẫn đang ở ngay trước mặt nàng.
Nghĩ đến người nọ, Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy có hàng ngàn con kiến đang gặm cắn mình, hai chân không tự chủ được mà cọ sát vào nhau, vừa mở mắt, trước mắt lại xuất hiện một bộ hắc bào.
Tiêu Triệt?
Trong lòng bỗng cảm thấy vui vẻ, đúng lúc này liền có một cơn gió lạnh thổi tới, không phải hắn!
Vậy mà dược này khiến nàng bị ảo tưởng, còn lại nàng đều biết rõ, lúc hai mắt hơi mở ra một tia lạnh lẽo thoáng hiện lên, chỉ thấy nàng dùng thứ nắm trong tay đâm thẳng vào một cánh tay khác của mình!
Đau đớn gần như khiến trước mặt nàng tối sầm lại, nàng cắn chặt môi dưới, tiếng kêu rên bị nàng nuốt vào trong bụng.
Mùi máu tươi nồng nặc tản ra, Sở Vân Khinh ngửi mùi máu mình, lúc này trong lòng mới cảm thấy nhẹ nhõm.
“Bá” một tiếng, màn giường đỏ thẫm bị xốc lên, Sở Mộ Phi nhìn chằm chằm Sở Vân Khinh, áo nàng lộn xộn, sắc mặt đỏ bừng, ho hấp dồn dập lại quấn chặt bên trong áo ngủ, vừa nhìn thấy sự xuất hiện của hắn, cả người co rụt lại, ánh mắt đầy tức giận.
Mùi máu tỏa ra khắp nơi, ánh mắt Sở Mộ Phi nhìn một lượt khắp người nàng, bỗng nhiên dục vọng trên người - -
“Cút!”
Nàng cố gắng mãi mới nói ra được một chữ này, Sở Vân Khinh đề phòng nắm chặt khăn trải giường, hàm răng cắn thật sâu vào môi dưới của mình.
Sở Mộ Phi giơ tay quơ quơ trước đôi mắt đầy sương mù của nàng, tiếp theo, tay của hắn không chút chậm trễ đưa phía áo ngủ bằng gấm của nàng.
Cảm giác được áo ngủ bị cởi ra, ánh mắt Sở Vân Khinh khẽ động, trâm ngọc trong tay nàng chỉ vào Sở Mộ Phi: “Cút ngay!”
Sở Mộ Phi không cử động, ánh mắt rơi vào cánh tay của nàng: “Ngươi bị thương.”
Khóe miệng Sở Vân Khinh cong lên, giờ phút này nàng đã bị dược lực của thuốc kia ăn mòn không còn hình dáng, thế nhưng lúc này lại bật cười trào phúng: “Ngươi có tin không, nếu ngươi bước thêm bước nữa - -“
Sở Mộ Phi bị nụ cười của nàng đả kích, lúc này ánh mắt trầm xuống nhanh chóng tiến lên từng bước, một tay bắt cổ tay bị thương của nàng, một tay kia giữ chặt vết thương.
Sở Vân Khinh cười lớn, giống như đang cười nhạo Sở Mộ Phi không biết lượng sức mình, giơ tay liền đâm vào cổ hắn, có thể thấy khí lực rất lớn, Sở Mộ Phi nghiêng người, rồi lùi về sau hai bước.
“Cút!”
Lại có một trận sóng triều đánh úp vào nàng, hai tay Sở Vân Khinh căng thẳng, nghiêng người dựa vào vách tường đằng sau lưng, nàng vung trâm ngọc trong tay lên, không một chút chần chừ đâm vào cánh tay của mình, máu chảy ra, đổi về cho nàng cảm giác tỉnh táo.
Ánh mắt Sở Mộ Phi tối sầm không còn hình dáng, động tình của nàng, giãy giụa của nàng, kiên định và tàn nhẫn của nàng, giờ phút này đây phóng đại hết ở trước mặt hắn, hắn chỉ cảm thấy một nơi nào đó trong lòng khẽ động, không bao giờ… muốn tiến lên nữa.
Sở Dụ đứng ngoài cửa, đôi mắt lẳng lặng nhìn hết tất cả những gì xảy ra trong phòng, việc này vốn không phải mong muốn của hắn, nhưng vì chủ tử của mình, hắn không có sự lựa chọn nào khác!
Chủ tử nhà mình đã sớm biết Sở Vân Khinh là nữ tử thuần âm, nhưng lúc nào cũng không chịu dùng phương pháp này, mắt thấy cổ độc càng ngày càng phát tác nhiều, dĩ nhiêm hắn muốn làm chút việc cho chủ tử của mình.
Ánh trăng đã ngả về tây, hắn quay đầu lại nhìn trong phòng không chút động tĩnh, thầm thở dài.
Bên trong phòng chợt vang lên tiếng bước chân, giữa lông mày Sở Dụ hiện lên vài vạch đen, sau đó nhanh chóng đi đến nghênh đón người đang tới.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Người tới một thân y phục dạ hành, hiển nhiên là vừa từ bên ngoài trở về, lúc này hai tay ôm quyền: “Trên sông truyền đến tin tức, lực lượng tuần tra trên sông không phải số lượng nhỏ, chỉ cần người của chúng ta xuất hiện là sẽ bị mang đi, thế lực của công tử thành lập ở trên sông, lần này, cũng coi như là xong.”
Sở Dụ căng thẳng: “Dù sao sau này trời cao nước xa cũng không dùng được, tạm thời chúng ta cứ mặc kệ rối loạn trên sông, Thanh thành có tin tức gì không?”
Chân mày người đưa tin khẽ nhúc nhích: “Người của chúng ta canh giữ ở Thanh thành, bây giờ còn chưa báo tin tới, có lẽ đường bộ còn an toàn.”
Sở Dụ gật đầu một cái: “Ngươi đi xuống đi, an bài xong xe ngựa rồi nói sau, sáng sớm ngày mai Công tử sẽ lên đường, phải nhanh chóng đến bến đò Thương Giang, trên đường đừng để việc gì làm chậm trễ.”
“Thuộc hạ hiểu.”
Nhìn người đưa tin xoay người rời đi, Sở Dụ thở khẽ một hơi, chỉ cần không đuổi theo trên đường bộ là an toàn, chỉ cần đi đường bộ đến bền đò Thương Giang là sẽ không có chuyện gì.
“Cạch” một tiếng, Sở Dụ chỉ cảm thấy một ánh mắt lạnh lẽo rơi vào trên người hắn, khiến sống lưng hắn lạnh toát, hắn xoay người quỳ gối nói: “Xin chủ tử trách phạt.”
Sở Mộ Phi không nói gì nhìn Sở Dụ, một lúc lâu sau, hắn phất tay nói: “Đứng lên đi.”
Sở Dụ đứng dậy, lại thấy trên vạt áo Sở Mộ Phi dính chút máu đỏ tươi, ánh mắt hắn khẽ biến: “Chủ tử!”
Sở Mộ Phi xoay người đi về phía phòng của mình, sắc mặt có chút tái nhợt, hắn lưu lại một câu nói: “Đây là máu của nàng, để Sơ Ảnh đưa giải dược đi, hai canh giờ nữa lên đường.”
Sở Dụ ngẩn ra, đáp một tiếng: “Dạ.”
Trên cánh tay Sở Vân Khinh vẫn cắm trâm ngọc, máu tươi lưu lại trên cánh tay trắng nõn, lúc này đã chuyển thành vảy màu đỏ sẫm, cả người nàng co lại vào một chỗ, tiếng hít thở yếu đến mức khó có thể nghe thấy, hai mắt nhắm chặt, thân người mảnh khảnh cũng đang khẽ run.
Sơ Ảnh cầm bình ngọc nhỏ vội vàng đi vào phòng, nhìn thấy bộ dạng của Sở Vân Khinh không khỏi kinh hô, nàng đi lên thước, khi nhìn thấy cánh tay của nàng, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Tiểu thư? Tiểu thư, người có khỏe không?”
“Tiểu thư, người há mồm, uống thuốc xong sẽ không sao nữa rồi.”
“Tiểu thư, người bị thương, nô tỳ van cầu người, người thả tay ra đi - -“
Sở Vân Khinh giống như có một chút phản ứng, nàng rút châm ngọc ra bỏ vào trong ống tay áo của mình, hé miệng nuốt vào viên thuốc Sơ Ảnh đút cho, lúc sau Sơ Ảnh xử lý vết thương trên canh tay nàng, khi đã làm xong, Sơ Ảnh ngập ngừng hỏi nàng: “Tiểu thư, y phục của người bẩn rồi, Sơ Ảnh đổi cho người bộ khác nhé?”
Sở Vân Khinh quay mặt vào bên trong, giống như đã ngủ thiếp đi, lại giống như không muốn để ý tới nàng, Sở Ảnh thấy vậy không thể làm gì khác hơn là lui ra ngoài.
Tiếng bước chân biến mất, Sở Vân Khinh lặng lẽ mở mắt, chỉ thấy trong đôi mắt đen thoáng hiện lên một chút màu đỏ tươi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...