Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn

Chương 24

Edit & Beta: Mina

Khương Dịch như cố ý dừng lại mấy giây.

Ngắn ngủi mấy giây, Trì Yên như ngồi trên chuyến cáp treo, khóe môi cô vểnh lên, sau đó nghiêng đầu đi, tránh anh còn muốn hôn tiếp.

"Anh sắp bị muộn rồi." 

Đôi môi mỏng của Khương Dịch rơi trên gò má cô, nhưng mấy giây sau xoay cằm cô lại, thấy tư thế này anh rất không thoải mái, dứt khoát ôm Trì Yên đang ngồi trên ghế vào trong lòng, cúi đầu hôn thật sâu.

Trì Yên kìm nén bực bội, chưa đầy một lát mặt đã nghẹn ửng đỏ.

Lúc này Khương Dịch mới rời môi cô, chuyển thành nhẹ nhàng hôn khóe môi cô: "Muộn rồi."

Từ lúc Trì Yên gọi anh lại, anh đã bị muộn.

"Vậy sao anh không đi đi?"

"Dù sao cũng đã muộn rồi, chậm thêm vài phút cũng như nhau thôi."

Trì Yên: "..."

Đây là cái logic gì.

Anh vẫn ôm Trì Yên trong ngực, trên người anh có mùi sữa tắm rất dễ chịu, hòa lẫn với mùi nước súc miệng buổi sáng, sạch sẽ mát lạnh.

Cô dứt khoát mặc kệ anh ôm, cũng không biết bao nhiêu phút sau, Trì Yên mở miệng: "Anh nên đi làm rồi."

Anh "Ừ" một tiếng, tay phối hợp từ trên bả vai cô trượt xuống, chạm đến dây váy của cô kéo xuống, toàn thân Trì Yên nổi một tầng da gà.

Cô chỉ có thể nâng cánh tay lên để dây váy không hoàn toàn trượt xuống: "Khương Dịch... Anh còn tiếp tục như vậy, công ty của nhà anh sẽ bị anh làm cho phá sản đấy?"

Làm việc quá không nghiêm túc.

Trì Yên nghĩ câu nói này không ổn, vì vậy hạ thấp giọng nói, nếu không để ý sẽ không nghe rõ.

Nhưng Khương Dịch nghe thấy, anh cười một tiếng, giọng vừa trầm vừa khàn: "Mặc kệ nhà đi."

Khương gia là Khương gia, anh là anh, hai cá thể hoàn toàn độc lập không liên quan đến nhau.

Huống chi: "Phá sản cũng nuôi nổi em."


·

Lúc Trì Yên đi đến Tổng Công ty Love Jewelry, sớm hơn giờ hẹn gặp mười lăm phút.

Cô không có thói quen xấu để người khác chờ lâu, vì thế luôn tính toán chuẩn xác thời gian gặp mặt.

Bởi vì ở tầng cao nhất nên chỉ có thể đi lên bằng thang máy.

Người đứng trước cửa thang máy giúp cô ấn mở cửa thang máy, có lẽ đã được đưa chỉ thị gì đó, xin lỗi giải thích với cô hai câu sau đó bận rộn đi làm việc khác.

Trì Yên cũng không quan tâm vấn đề này, ấn đóng cửa thang máy.

Thang máy từng tầng một đi lên trên, Trì Yên nhìn chằm chằm con số không ngừng tăng, bỗng di động rung một cái.

Là tin nhắn của Tống Vũ.

( Tin tức vô cùng lớn! Mấy hôm trước nói cho cô biết chuyện Khương Dịch đã kết hôn, tòa soạn của bạn tôi bọn họ đã viết xong bản thảo, lần này bên Khương Dịch không có ý chèn xuống, nói không chừng sau nửa tiếng nữa sẽ thấy tin tức này! )

Trì Yên xoa xoa mắt, trả lời cô ấy: ( Trước kia sẽ chèn xuống sao? )

Hai ngày nay cô bận rộn quay phim, đã quên chuyện về Khương Dịch.

Vốn việc này không ảnh hưởng lắm đến Trì Yên, đám dân cư mạng dù thần thông quảng đại cũng không thể nào đào ra thêm tin tức Khương Dịch không công khai.

Anh không muốn để người khác biết, vậy thì chắc chắn sẽ không có người nào biết.

Tống Vũ trả lời rất nhanh: ( Ý của Lục Tổng nha, tin tức về Khương Tổng đều phải qua tay anh ta, nhưng trước kia đều bị ém đi mà thôi, có lẽ lần này tình huống đặc thù nên không chèn xuống. )

Mấy giây sau: ( Đúng rồi, cô biết Lục Tổng chứ? )

Tâm tư của Trì Yên không có ở đó, cũng không lập tức trả lời.

Tống Vũ cho rằng cô không biết, giải thích: ( Chính là bạn tốt cùng giới tính với Khương Dịch, hai tháng trước tôi đã nhìn qua, phát hiện rất nhiều minh tinh nổi tiếng đều follow anh ta, kết quả Lục Tổng follow lại cũng không được mấy người. )

Hiển nhiên rồi, ông trùm truyền thông Lục Cận Thanh, muốn nịnh bợ anh ta không phải số ít.

Lúc Tống Vũ nhìn, chắc chắn khi đó Lục Cận Thanh chưa follow cô, nếu không cô ấy không thể có phản ứng như này.

Tống Vũ: ( Hình như bọn họ quen biết rất nhiều năm, vốn trước khi biết Khương Tổng kết hôn, tôi vẫn nghĩ hai bọn họ là một cặp. )

Cô không để đoạn sau lời nói của Tống Vũ trong lòng.

Vừa gửi trả lời bằng một hàng dấu chấm, "Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra, đã đến tầng chót.


Tổng Công ty Love Jewelry không nhỏ, tầng cao nhất vắng vẻ, hành lang cũng dài nhất.

Trì Yên đi dọc theo một đường hành lang, rốt cuộc nhìn thấy phòng làm việc quản lý cấp cao, cô đứng lại, lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, sau đó gõ cửa.

Rất nhanh có người tới mở cửa.

Trì Yên không tính là quen thuộc với Công ty này, nhưng trước khi đến cũng hỏi Bạch Lộ người trên tầng chót là ai, ví như bên cạnh người đó, Bạch Lộ gửi cô ảnh chụp.

Phó Tổng giám đốc Công ty Love Jewelry.

Người họ Lưu đi đến.

Người kia nhiệt tình chào hỏi: "Trì tiểu thư phải không? Xin chào, xin chào."

Trì Yên gật đầu một cái, cong môi đáp: "Chào ngài, Lưu Tổng."

Lưu Tổng không nghĩ tới cô sẽ biết họ của anh ta, không khỏi quan sát cô thêm vài lần, ý thức được không đúng mực mới thu hồi ánh mắt, dẫn cô đi vào.

Phòng làm việc rộng rãi sáng sủa, bố trí xa hoa.

Sau khi đi lên mấy bước, Trì Yên nhìn thấy người ngồi chính giữa ghế sofa.

Thẩm Ninh cúi đầu lật bản thiết kế, ngay cả đầu cũng không nâng lên.

Lưu Tổng nhận ra ánh mắt của cô, giới thiệu: "Tổng giám đốc Bộ phận thiết kế của Công ty chúng tôi, Thẩm Ninh."

Thẩm Ninh nghe thấy có người nhắc tới tên mình, lúc này mới nâng đầu nhìn, cô ta khẽ nhếch mi, giữa lông mày lộ ra một loại xa cách cùng kiêu ngạo, khác hoàn toàn lần trước gặp Trì Yên.

Cô ta quan sát Trì Yên một lần, có lẽ vì lần trước xem nhẹ cô như không khí, lần này dùng gần nửa phút mới nhớ ra đã gặp ở đâu, gương mặt trang điểm tinh xảo, khóe mắt khẽ nheo: "Hóa ra là cô..."

"Hai người quen nhau?"

Thẩm Ninh thấy từ này rất không thích hợp, giọng nhạt đi: "Gặp một lần."

Trì Yên xinh xắn, khuôn mặt vô cùng dễ nhớ, đặc biệt là đôi mắt kia, cho dù lần trước Thẩm Ninh không đặt sự chú ý lên người cô, nhưng ánh mắt kia vẫn có ấn tượng.

Cô ta lại đặt tầm mắt vào bản thiết kế, lật đến trang nào đó, nhìn về phía Lưu Tổng: "Lưu Tổng, phiền anh rót giúp tôi cốc nước, cảm ơn."

Nghe giọng điệu và thái độ của Thẩm Ninh, Trì Yên cảm giác cô ta không giống Tổng giám đốc Bộ phận thiết kế Love Jewelry, càng giống Chủ tịch Công ty Love Jewelry hơn, đối mặt với Phó Tổng luôn dùng tư thái vênh mặt hất hàm, sai khiến, cao ngạo.


Rất nhanh, Lưu Tổng phản ứng càng khiến Trì Yên kiên định với suy nghĩ này.

Anh ta không chút do dự và không vui nào, cúi đầu khom lưng ra cửa rót nước.

Cửa phòng làm việc đóng kín, sau đó Thẩm Ninh đặt bản thiết kế sang một bên: "Trì tiểu thư?"

Trì Yên cũng chẳng kiêng dè ánh mắt của cô ta, gật đầu một cái.

Lần đó Thẩm Ninh gặp Thẩm Văn Hinh ở bệnh viện, cố tình hỏi một câu có gặp Khương Dịch không, kết quả đáp án dĩ nhiên là không gặp.

Đồng nghĩa với việc Khương Dịch lừa cô ta.

Trực giác của Thẩm Ninh nói hai người ( Trì Yên - Khương Dịch ) quen nhau, đầu lông mày của cô ta hơi nhíu lại, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Cô có quen Khương Dịch không?"

Trì Yên vốn muốn nói "Không quen", lời nói đến bên miệng, đột nhiên sửa lại.

"Quen."

Thẩm Ninh nhíu mày càng chặt hơn, giác quan thứ sáu của cô ta rất chuẩn xác, chuẩn xác nói cho cô ta biết quan hệ giữa Trì Yên và Khương Dịch không bình thường.

Hơn nữa không phải giống loại không bình thường của cô ta với Khương Dịch.

Lưu Tổng đã đẩy cửa quay trở lại, anh ta còn rất thân sĩ rót cho Trì Yên một cốc nước, Trì Yên nói cám ơn rồi nhận lấy, ngay sau đó nghe thấy Lưu Tổng bên cạnh nói một câu: "Đúng rồi, Ninh Ninh, tôi vừa nghe thư ký bát quái nói Khương Tổng đã kết hôn."

"Hai người quen biết nhiều năm như thế, chắc cô sớm biết rồi?"

Trì Yên chú ý tới nửa câu nói "Quen biết nhiều năm như thế".

Cô quen Khương Dịch tám năm, không dài không ngắn, nhưng có vẻ ngắn hơn hẳn Thẩm Ninh.

Lời vừa nói ra được mấy giây, Thẩm Ninh đột nhiên "Ồ" một tiếng.

Bởi vì là cốc giấy dùng một lần, tay cô ta hơi dùng chút lực, cốc giấy bị cô ta bóp nhăn, nước trong cốc tràn ra, mặc dù không nóng, nhưng vẫn có nhiệt độ.

Lưu Tổng sợ hết hồn, nhanh chóng rút khăn giấy đưa tới: "Ninh Ninh cô có thể cẩn thận chút không, nếu không tôi sao có thể ăn nói với Thẩm Đổng a..."

Thẩm Đổng... Chủ tịch Công ty Love Jewelry hình như họ Thẩm.

Vậy thì khó trách.

Ngón tay Trì Yên dọc theo vỏ ngoài cốc giấy xoa xoa vài cái, sau đó đưa tới bên miệng uống một hớp.

Cô thấy đáy mắt Thẩm Ninh thoáng qua gì đó, rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh: "Lưu Tổng, ngài đi ra ngoài trước, tôi có chút chuyện muốn tán gẫu với Trì tiểu thư."

Lưu Tổng dặn dò vài câu, không nói thêm lời nào rất nhanh đi ra ngoài.

Trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người bọn cô.

Không có người nói chuyện, bầu không khí cực giống yên tĩnh quỷ dị trước bão táp.


Trì Yên chậm rãi uống nước, sau khi uống nốt ngụm cuối cùng, cô thấy Thẩm Ninh đứng dậy đi tới: "Lần trước Khương Dịch xuất hiện trong phòng bệnh của Trăn Trăn, có phải bởi vì cô không?"

"Tôi nói không phải, cô tin sao?"

Thẩm Ninh hít sâu một hơn, lòng dạ cô gái trước mắt này rõ ràng rất thâm trầm, một lát sau chỉ thấy vẻ mặt không biến sắc: "Đối tượng anh ấy kết hôn, cũng là cô?"

"Đúng."

Thẩm Ninh nghĩ cô ta cũng bị cô gái trước mắt này khiến cho tức điên.

Cô ta cố nhịn mới nhìn qua không có biến hóa gì lớn, nhưng nhìn Trì Yên như không thèm để ý tới, lúc nói chuyện giọng nói luôn hời hợt.

Càng không có gợn sóng, lực sát thương càng kinh người.

Đầu ngón tay của Thẩm Ninh dùng sức, móng tay chuốt gọn gàng đâm vào lòng bàn tay, cô ta cũng không cảm thấy đau, xùy khẽ một tiếng: "Cô, một người làm trong giới giải trí lộn xộn đó, còn tưởng rằng thật sự có thể cùng Khương Dịch lâu dài?"

Trì Yên nâng mi mắt.

"Có phải bác Khương không đồng ý không?"

Không thể không thừa nhận, Thẩm Ninh rất hiểu rõ Khương gia.

Khương Văn Đào xác thực không đồng ý, hơn nữa nhìn qua còn rất không đồng ý.

Trì Yên "Ồ" một tiếng, tim cô đập nhanh, lại càng bội phục bản thân ngoài mặt lạnh lùng, cô nói giọng vẫn như thường: "Vậy thì sao?"

"Ít ra thì tôi không cần thời gian hẹn gặp mặt vẫn có thể cùng anh ấy ăn cơm."

Thẩm Ninh: "..."

Lần trước cô ta ở bệnh viện từng hỏi Khương Dịch buổi tối có thời gian không.

Khương Dịch luôn bận rộn, lần đó cũng không phải lần đầu tiên anh cự tuyệt cô ta.

Anh đối với tất cả mọi người đều lạnh nhạt, Thẩm Ninh tập mãi thành thói quen, quen đến nỗi không ngẫm nghĩ, móng tay cô ta siết chặt đâm sâu hơn, vừa muốn nói chuyện, chuông điện thoại di động vang lên trước một bước.

Trì Yên rủ mắt, hơi híp mắt mới miễn cưỡng nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình điện thoại.

Lục Cận Thanh.

Chậc, mấy người này đều biết nhau.

Tầm mắt của Thẩm Ninh từ trên mặt cô rời đi, sau đó ấn nghe máy, còn chưa kịp chào hỏi, người đầu bên kia đã mở miệng.

Giọng rất nhạt, trầm thấp lạnh lùng.

"Tôi là Khương Dịch."

• 11/02/2018 - 03/07/2018 • 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui