Gần đây vẻ mặt của Mạnh Ảnh có chút dịu đi, Trình Diệc Nhiên vô tình
hoặc cố ý xuất hiện trước mặt Mạnh Ảnh, Mạnh Ảnh cũng không giận, không
mặn không lạt nói cùng anh vài câu.
“Ảnh nhi, đêm nay Lý Trí làm tiệc sinh nhật vì Lâm Du, cậu ta muốn mời chúng ta.”
Trình Diệc Nhiên ngồi xuống bên cạnh Mạnh Ảnh, nói có chút dè dặt.
Anh biết rõ Mạnh Ảnh không thích những dịp tụ hội này, chắc có khả năng
cô sẽ không đi, ngày trước anh cái gì cũng nghe theo cô, nhưng bây giờ
anh lo lắng những ngày này cô ở nhà sinh buồn bực, anh muốn đưa cô ra
ngoài vui vẻ một chút.
Mạnh Ảnh đang xem sách, một hồi lâu mới lật một tờ, không muốn để ý tới Trình Diệc Nhiên.
Trình Diệc Nhiên thấy cô lãnh đạm như vậy, nghĩ là cô không muốn đi,
cũng không phải là yến hội quan trọng gì, cô vui vẻ là được rồi.
“Nếu như em không muốn đi cũng được, ở nhà xem sách cũng rất tốt.”
Mạnh Ảnh chậm chạp khép sách lại để sang một bên, khẽ quay đầu nhìn
vẻ mặt đang lấy lòng của người đàn ông trước mắt, thật là làm khó anh
nha, mấy ngày nay vẫn dè dặt như vậy.
“Ai nói không đi, em còn chưa nhìn kĩ vợ của Lý Trí nha.”
Trình Diệc Nhiên nghe cô nói muốn đi, lập tức xoay người bảo lão quản gia đi lấy bộ lễ phục anh đã sớm chuẩn bị cho Mạnh Ảnh.
Như thường lệ, Mạnh Ảnh luôn luôn trễ, mặc dù họ đã bắt đầu chuẩn bị từ hai tiếng trước lúc xuất phát.
Lễ phục nhanh chóng được đưa tới, chiếc váy lụa dài chấm đất màu đen
cổ đổ, kiểu dáng không cầu kỳ, nhưng vẫn rất đẹp. Lần này Mạnh Ảnh cũng
không khó chịu như trước kia, không nói gì ngoan ngoãn đi thay.
Da của Mạnh Ảnh trắng trẻo, cả thân mặc một màu đen lại càng nổi bật
nước da mịn màng. Trình Diệc Nhiên lại một lần nữa nghe thấy tim mình
đập thình thịch, không chớp mắt nhìn Mạnh Ảnh.
Mạnh Ảnh không chú ý đến ánh mắt của Trình Diệc Nhiên, ngồi trước bàn trang điểm tô son điểm phấn, nói là là tô son điểm phấn thật ra chỉ đơn giản là vẽ chân mày thôi. Lúc đứng dậy phát hiện trên cổ trống trơn,
tìm những sợi dây chuyền trong hộp trang sức mang thử từng cái, nhưng
vẫn không hài lòng.
Trình Diệc Nhiên khôi phục tinh thần lại, cúi người, thân mật đưa tay khoác lên vai cô, nhìn Mạnh Ảnh trong gương, ôn nhu cười, “Chúng ta đi cửa hàng trang sức chọn một cái em thích nhé?” (Ten: ta rất thích cảnh nam ôm vai nữ rồi cả hai cùng nhìn nhau trong gương ≧◡≦)
Mạnh Ảnh không từ chối cũng chẳng đáp ứng, có chút luống cuống nhìn mình trong gương.
Sao cô lại muốn bản thân ăn mặc một cách cẩn thận? Không phải là cô
tính rời khỏi anh sao? Anh triều mến ôm vai cô mà sao cô lại không phản
đối?
Có chút bực bội, Mạnh Ảnh tiện tay ném sợi dây chuyền đang cầm trong tay lên bàn,“Không cần, cứ như vậy đi.”
Lúc đứng dậy đi, mới phát hiện cô còn chưa búi tóc lên, Mạnh Ảnh vén
làn váy dài nặng nề ngồi xuống. búi tóc lên thì hết sợi này rơi lại đến
sợi kia rơi làm Mạnh Ảnh cảm thấy nó cực kỳ khó coi, một hồi liền phát
cáu đem chiếc kẹp trong tay ném xuống đất.
Trình Diệc Nhiên đã quen với tính xấu của Mạnh Ảnh, tính là để tùy cô muốn làm như thế nào thì làm, nhưng nhìn cô hành hạ tóc cô như thế,
Trình Diệc Nhiên có chút đau lòng tiến lên cầm lấy cây lược trong tay
cô, “Để anh.”
Mạnh Ảnh do dự một chút, vẫn không phản kháng, miễn cưỡng ngã người
về phía sau tựa lên người anh, mệt mỏi nhắm mắt lại để tùy anh làm.
Trình Diệc Nhiên búi tóc cô lên thật đơn giản, dùng chiếc kẹp để cố
định, dùng lược chải lại những sợi tóc nhỏ rồi phun keo xịt tóc lên, lấy tay cào cào lên tóc. (Ten: đoạn tóc tai từ trên kia xuống là ta chém túi bụi =,=)
“Tốt lắm.”
Mạnh Ảnh nhìn vào gương, tóc của mình được búi rất đẹp, kỹ thuật của
Trình Diệc Nhiên cũng không tệ lắm, mới chải vài cái đã làm được kiểu cô muốn.
Mạnh Ảnh búi toàn bộ tóc lên, càng lộ ra chiếc cổ trắng mịn ưu nhã, giống như một con thiên nga xinh đẹp.
Lúc họ đến nơi, yến hội đã bắt đầu từ lâu rồi. Lưu Tử Ngạo đang đứng
cùng một mỹ nữ có đôi mắt quyến rũ thì nhìn thấy Trình Diệc Nhiên cùng
Mạnh Ảnh đến đây, có chút chấn kinh chạy đến bên cạnh Hà Nhu Quân đang
lãnh đạm uống rượu, lấy cùi chỏ dùng sức thúc Hà Nhu Quân một cái.
“Lão đại cùng tiểu Mạnh Ảnh đến đây.”
Hà Nhu Quân hơi kinh ngạc liếc nhìn hai người phía trước, cứ tưởng
rằng sẽ không tới, ý kiến của Mạnh Ảnh cũng là một sớm một chiều.
Lập tức nhớ tới bụng của mình rất đau, vươn tay thụi cho Lưu Tử Ngạo một quyền mạnh hơn.
“Đến cũng đã đến rồi, hiếm thấy vô cùng!”
Lưu Tử Ngạo đang suy nghĩ thì bất ngờ bị đánh mạnh một quyền, đau đến nhe răng trợn mắt, tính đánh trả, nháy mắt liền không thấy Hà Nhu Quân.
“Lão đại, chị dâu.” Lý Trí thấy họ đến đây, tiến lên chào hỏi.
Trình Diệc Nhiên khẽ gật đầu một cái, đưa quà tặng, ôm vai Mạnh Ảnh đi đến nơi ít người.
Mạnh Ảnh nhàn nhạt “Ừ.” một tiếng, xinh đẹp không ai sánh được Trình Diệc Nhiên ôm vai đi lên phía trước.
Lâm Du bên cạnh hừ lạnh một tiếng, cười cho có lệ vài cái bắt đầu
kính rượu người khác, bước vài bước thong thả đến bên cạnh Lý Trí.
“Xem ra thân thể lão đại tốt lắm, Mạnh Ảnh này tính khí trẻ con vẫn chưa hết.”
Thật ra cô đau lòng nhìn chồng mình mỗi ngày đi sớm về trễ, thật vô
lý, người ta thể hiện tính khí trẻ con của người ta, không lý do gì lại
mang tai họa đến cho chồng mình.
Lý Trí thấy vợ yêu của mình uống cạn ly rượu vang, âm thầm ảo não.
Vừa rồi chính anh đưa nước trái cây cho cô, gặp phải lão đại đến đây,
lúc đi lên chào hỏi cô lại lấy rượu uống.
Lý Trí cẩn thận cầm lấy ly rượu của cô, ôm cô đi đến ghế salon, “Em đã quên rồi sao, bác sĩ nói trong lúc mang thai không được uống rượu.”
Lâm Du nghe lời dựa vào anh, “Không sao, em chỉ uống một chút thôi.”
Vợ và con yêu trong lòng, vẻ mặt lâu nay không chút thay đổi của
người nào đó tràn đầy niềm hạnh phúc sắp được làm Ba. Lưu Tử Ngạo đứng
đối diện một hồi liền thấy buồn nôn, không có tiền đồ, đến mức này sao!
Mạnh Ảnh nhìn người khác đi qua đi lại trước mắt có chút hoa mắt, liền ngồi xuống ghế sofa nhắm mắt dưỡng thần.
Trình Diệc Nhiên hạ xuống vẻ mạnh lạnh lùng dọa những người muốn đến
làm quen, nhẹ nhàng kéo Mạnh Ảnh vào lòng mình, thấp giọng hỏi: “Mệt sao?”
“Không có, anh cứ đi đi, một mình em ngồi lại một chút.” Từ lúc Hà Nhu Quân bắt đầu nhìn họ liên lục, cô không lên tiếng, Trình
Diệc Nhiên chắc chắn sẽ không đi qua. Chắc là có việc gấp, mấy hôm nay
Trình Diệc Nhiên ở nhà với cô, chuyện gì trong công ty cũng không quản.
Công ty lớn như vậy, nhất định rất nhiều việc. Mạnh Ảnh cũng không muốn
ngang ngược vô lý, hơn nữa trong lòng cô rất loạn, ngược lại Trình Diệc
Nhiên muốn ở cùng cô nhưng không tìm ra lý do.
“Vậy anh đi trước, có chuyện gì thì gọi anh.”
Mạnh Ảnh gật gật đầu.
Trình Diệc Nhiên vừa đi, Mạnh Ảnh thấy Lâm Du từ xa, khẽ cười cười.
Lâm Du thấy Lý Trí đi xa, vén váy, đi đến ngồi xuống bên cạnh Mạnh Ảnh.
“Chị dâu.”
Mạnh Ảnh khẽ gật đầu, ánh mắt từ trên khuôn mặt tinh tế của Lâm Du
chuyển xuống bụng cô. Cả đêm, Lý Trí luôn cẩn thận che chở bụng của Lâm
Du, Mạnh Ảnh liền hiểu chắc là Lâm Du mang thai. Lý Trí là người đàn ông hắc ám máu lạnh, lại có thể dịu dàng như thế, chắc chỉ có lúc đối mặt
với Lâm Du mới vậy thôi.
“Nhìn không ra đúng không, mới hơn 40 ngày thôi.” Sắp làm Mẹ, giọng nói của Lâm Du dịu dàng, nhẹ nhàng đưa tay phủ lên bụng vẫn chưa hiện rõ.
Mạnh Ảnh thu ánh mắt, nhàn nhạt nói, “Cô thật hạnh phúc.”
Lâm Du tất nhiên biết rõ chuyện giữa Mạnh Ảnh và Trình Diệc Nhiên,
rất nhiều phụ nữ ghen tị với Mạnh Ảnh vì có thể độc chiếm sự cưng chiều
của người đàn ông như Trình Diệc Nhiên, nhưng có ai hỏi qua người phụ nữ kia rằng cô ấy có thật sự hạnh phúc hay không. Tuy nhiên, than thở vẫn
là than thở, Lâm Du vẫn cảm thấy Mạnh Ảnh cần phải yêu Trình Diệc Nhiên, không phải chỉ vì Trình Diệc Nhiên ưu tú chung tình, mà là… nếu như
Mạnh Ảnh không yêu Trình Diệc Nhiên, thì chồng yêu của cô sẽ rất vất vả. Mặc dù Lý Trí không cho phép cô nhúng tay vào những chuyện này, nhưng
mà, vì về sau mỗi một buổi sáng cũng có thể ăn được bữa sáng của người
nào đó tự làm, cô phải nhúng vào vũng nước này thôi. (Ten: ta chém từa lưa hột dưa T^T)
“Đúng vậy, đôi khi em cũng cảm thấy mình đang rất hạnh phúc, ít nhất Lý Trí vẫn hết lòng với em.” Ra vẻ vô tình liếc qua, Lâm Du cười cười, “Nhưng mà, chị cũng phải nhìn ra một chút, mấy ngày đi rời đi, lão đại…”
Lâm Du im miệng đúng lúc, tìm những lời khác đề tán gẫu, ra vẻ như chuyện vừa rồi là do cô vô tình lỡ miệng nói ra.
Mạnh Ảnh từ nãy đã không tập trung vào những câu chuyện của Lâm Du, cô chỉ nắm được trọng điểm trong cuộc nói chuyện với Lâm Du.
“Lúc tôi không ở cùng, Trình Diệc Nhiên thế nào?”
Lâm Du âm thầm cười cười, vẻ mặt khó xử, “Thật ra cũng không
thể trách lão đại, địa vị của anh ấy như vậy, tướng mạo lại như vậy, khó tránh khỏi phụ nữ cứ dán theo, thỉnh thoảng sẽ không khống chế được…” (Ten: đây gọi là một mũi tên trúng ba con nhạn phải không ;)) vừa trả được
thù cho chồng yêu, vừa gợi lên ghen tuông của chị Ảnh, vừa làm khổ anh
Nhiên :)))
Lâm Du còn chưa nói hết lời, Mạnh Ảnh hừ lạnh một tiếng, đứng dậy bỏ đi.
Nhìn vẻ mặt bối rối chạy theo của Trình Diệc Nhiên, Lâm Du nở nụ cười mãn nguyện.
Phụ nữ mà, lòng dạ hẹp hòi lắm, ngoài miệng nói không quan tâm, trong lòng đâu thật sự bỏ qua được. Huống chi, chưa chắc Mạnh Ảnh không yêu
Trình Diệc Nhiên, chẳng qua là bị biểu hiện giả tạo che mắt mà thôi. Nếu đã như vậy, tôi tới giúp hai người một chút cho vui, chỉ sợ là những
ngày tiếp theo Trình Diệc Nhiên sẽ sống không ổn.
Chẳng qua là do anh tự chuốt rắc rối vào mình mà.
Người đàn ông của tôi dễ bị bóc lột lắm sao!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...