Như Ý nhìn thẳng vào ngôi nhà tối tăm và im lặng đó... Cô đang suy nghĩ liệu mình có nên mạo hiểm xông vào hay không, tùy tiện tóm lấy một người đàn ông, sau đó cưỡng hiếp anh ta!
Nếu cô ấy thực sự lao vào, thì cô sẽ tìm thấy chiếc hộp dụng cụ của mình trước vụ nổ.
Huyết thanh giải độc trong đó có thể giúp cô giải hàng trăm chất độc, đừng nói đến chỉ là một ít thuốc mê thôi.
Nhưng, cô không hề biết rằng hộp dụng cụ của mình được cất giữ cung phụng trong khu sân hoang vắng.
Định mệnh thường là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
"Vô dụng! Tất cả đều là lũ vô dụng! Ngay cả một nữ tử cũng không bắt được!"
Trong cơn thịnh nộ của bạo quân, hắn đã giết hơn một chục hoạn quan và thị vệ không thực hiện được nhiệm vụ. Và sau khi qua cơn sắc dục và thú tính, hắn đã bình tĩnh lại suy nghĩ, tại sao trong hoàng cung đột nhiên xuất hiện một người con gái đẹp như thần tiên vậy chứ?
Chẳng lẽ thật sự là một sát thủ sao?
Nhưng nếu cô ta muốn hành thích, tại sao lại bỏ chạy?
Chẳng lẽ mục đích của cô ta là… hộp thánh?
Thác Bạt Liệt dẫn theo một đội thị vệ vũ trang mạnh mẽ tiến vào thần điện! Ở cửa vào của thần điện, Thác Bạt Liệt ra lệnh tất cả thị vệ chờ ở ngoài cửa, hắn ta một mình đi vào trong!
Thần điện là nơi linh thiêng nhất trong toàn bộ hoàng cung. Không ai ngoại trừ hoàng đế có thể vào đó. Bất cứ ai đột nhập vào điện sẽ bị xử tử, để tạ ơn các vị thần linh.
Những người trong hoàng cung thường không thích lao động, vì vậy thần điện đã trở thành nơi hoang vắng nhất trong hoàng cung.
Thác Bạt Liệt đẩy cửa rồi bước vào trong.
Cây mận vẫn bị gãy, nhưng cỏ dại lại mọc rất tươi tốt...
Thác Bạt Liệt cau mày rồi đi thẳng vào trong thánh điện để kiểm tra xem hộp thánh còn đó hay không.
Như Ý người đã chịu đựng đến giới hạn, đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông lạnh lùng và đẹp trai xông vào, trong lòng cô vui mừng khôn xiết!
"Rất đẹp trai!"
"Xem ra ông trời đối xử với mình không tệ mà!"
Cô tiện tay nhặt một hòn đá dưới đất lên, sau đó dùng nỗ lực cuối cùng của cơ thể, khiến cả người giống như một mũi tên phóng đi, dùng góc nhọn của hòn đá kề chặt vào phía dưới cổ của mỹ nam: "Nếu người dám la lên, thì ta sẽ giết ngươi."
Nội lực của bạo chúa ngưng tụ, đôi mắt lạnh lùng của hắn bắn ra một luồng ánh sáng lạnh khủng khiếp.
"Thích khách?"
Hắn cảm thấy sự nguy hiểm đang đến gần, sức mạnh bên trong lòng bàn tay đang ngưng tụ, chuẩn bị dùng một nắm đấm để làm vỡ các cơ quan nội tạng của kẻ tấn công mình!
Nhưng đột nhiên lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc...
Mặc dù hắn hoàn toàn không hiểu người này đang nói gì, nhưng giọng nói thì anh có thể nhận ra được. Đó là tiên nữ đang chạy trốn...
Hắn áp chế sát khí, đem nội lực áp chế trở lại.
"Ôi trời ơi! Người đàn ông đẹp trai này có mùi hương rất thơm, sạch sẽ ấm áp, khắp người tỏa ra một mùi hương mê hoặc, hòa quyện với hương vị của người đàn ông mạnh mẽ..."
Cơ thể của Như Ý nóng lên rạo rực, vụng về sờ soạng...
"Anh đẹp trai, em muốn mượn anh một đêm. Yên tâm, em sẽ không để anh chịu thiệt, em sẽ trả tiền cho anh!" Mặc dù Như Ý vẫn còn là một trinh nữ, nhưng suy nghĩ của cô không hề bảo thủ.
Mặc dù cô không lăng nhăng chút nào, nhưng bây giờ bị trúng thuốc mê, việc khống chế không nổi cũng không có cách nào khác cả. Thôi thì cứ coi như là gọi trai bao đi.
Nhiều cô gái mà cô quen, lần đầu tiên đều gọi trai bao.
Bởi vì những người đàn ông làm trai bao thường làm chuyện đó rất kỹ thuật và khéo léo, mà còn trả tiền cho sự hưởng thụ ấy, nên những chàng trai bao này sẽ phục vụ rất cẩn thận, nhẹ nhàng và lãng mạn... như thế lần đầu tiên sẽ không bị đau.
Bạo quân không hiểu những gì Như Ý nói.
Như Ý thấy anh ta im lặng, nghĩ đó là sự ưng thuận, nên cô nhấc tay xé quần áo của anh ta, ôm vào lòng rồi lăn vào bãi cỏ...
Bạo chúa quên đi cơn giận của mình, hương thơm ngọt ngào khiến hắn say mê và đắm chìm...
Bạo quân đã từng lên giường với vô số nữ nhân nên kỹ thuật tuyệt đối tốt hơn rất nhiều so với trai bao, những nụ hôn nóng bỏng lại trở thành chủ đạo, khéo léo mở ra đôi môi anh đào của cô...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...