Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Lớp trưởng Trần đứng ở một bên nghe họ nói thì chẳng thể nào xen mồm vào được, vừa rồi anh ta rất muốn nói cho những người này biết rằng Nhiếp Nhiên đang ở ngay trong lớp cấp dưỡng làm lính hậu cần.
Mà sau khi nghe mấy người này nói chuyện, anh ta lại cảm thấy không chắc lắm.
Bởi vì nghe bọn họ nói thì có thể thấy hình như Nhiếp Nhiên kia là một người cực kì tài giỏi, không hề giống Nhiếp Nhiên trong lớp bọn họ chút nào.
Đúng lúc anh ta còn đang chần chừ thì trong nhà ăn vẫn vang lên những tiếng gọi không ngừng, khiến cho Lâm Hoài nhíu mày, đang định đứng lên ngăn cản thì một giọng nói nhỏ nhẹ nhưng trong trẻo và lạnh lùng vang lên.
“Tìm tôi làm gì?”
Ngay lập tức, mọi người đều nhìn về phía giọng nói.
Quả nhiên là Nhiếp Nhiên!
Sau khi mọi người nhìn thấy Nhiếp Nhiên đứng ở cửa nhà ăn thì ngoài kinh ngạc ra vẫn chỉ là kinh ngạc.
Nhưng mấy người của lớp 6 thì lại tràn ngập vui sướng.
“Chị Nhiên!”
“Tiểu Nhiên Tử!”
Mấy người kia vui vẻ chạy về phía Nhiếp Nhiên.
Cổ Lâm xông lên đầu tiên.
“Nhiếp Nhiên!” Mắt Cổ Lâm đỏ hoe, giọng cũng nghẹn ngào.
Bạn đang
Nhưng Cá» Lâm vừa tiến lên thì Äã khá»±ng lại, kinh hãi há»i: âTrá»i ạ! Äầu cáºu là m sao thế?â
Nhiếp Nhiên sá» lên Äầu má»i nhá» ra vừa rá»i khi là m viá»c cô thấy hÆ¡i nóng nên Äã cá»i mÅ© ra, Äá» lá» bÄng gạc mà u trắng ná»i báºt trên mái tóc ngắn ra ngoà i.
Cá» Lâm vừa nói xong, mấy ngưá»i Äang Äắm chìm trong vui vẻ láºp tức thay Äá»i sắc mặt.
Bá»n há» nhanh chóng Äi tá»i.
âTiá»u Nhiên Tá», cô bá» thương sao? Sao lại bá» thương thế nà y?â Nghiêm Hoà i VÅ© kéo Äầu cô cúi xuá»ng, nhìn thấy trên trán cô là má»t lá»p bÄng vải tháºt dà y.
Vá»t máu Äá» mÆ¡ há» lá» ra là m Nghiêm Hoà i VÅ© nhất thá»i ná»i giáºn, anh ta quay Äầu hét lên vá»i Uông Tư Minh: âUông Tư Minh, sao cáºu không nói cho bá»n tôi biết chuyá»n Nhiếp Nhiên bá» thương hả?â
Nhiếp Nhiên lạnh lùng nhìn thoáng qua Uông Tư Minh, ánh mắt rõ rà ng Äang nói âanh Äúng là Äá» lắm má»mâ.
Uông Tư Minh cÅ©ng thá»±c bất Äắc dÄ©: âKhông thá» trách tôi ÄÆ°á»£c.
SÄ© quan huấn luyá»n An Äẩy tôi ra là m lá chắn, ngà y nà o bá»n há» cÅ©ng chạy tá»i ký túc cá»§a tôi là m ầm Ä© lên, tôi cÅ©ng thá»±c sá»± hết cách.
â
Nhiếp Nhiên nhìn thấy gương mặt cưá»i cợt cá»§a An Viá»
n Äạo, cÅ©ng biết chắc chắn Uông Tư Minh Äã bá» Äám ngưá»i Nghiêm Hoà i VÅ© dá»n và o ÄÆ°á»ng cùng rá»i.
Sao ngưá»i kia chẳng có tà dáng vẻ sÄ© quan huấn luyá»n gì thế?
Nhiếp Nhiên bình thản Äá»i mÅ© lên, che khuất bÄng vải, thá» Æ¡ Äáp: âTôi thưá»ng xuyên bá» thương mà , có gì Äáng kinh ngạc Äâu chứ?â.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...