Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
NGOÉO TAY GIAO HẸN - ANH TA LẠI LỪA MÌNH (1)
Rõ ràng Nhiếp Nhiên không ngờ Dương Thụ sẽ từ chối mình, cô cau mày hỏi, “Tại sao?”
Dương Thụ cảm nhận được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của cô thì càng bực mình hơn, “Ai thích đi thì đi chứ tôi không đi! Cô cũng đừng ở đây quấy rầy tôi!”
“Có phải anh từng bị đơn vị dự bị từ chối không?” Cô hỏi.
Cô vốn chỉ thuận miệng hỏi thôi, nhưng không ngờ lại nhận được phản ứng cực lớn của Dương Thụ, anh ta tức giận quát lên: “Là tôi không muốn vào, tôi không muốn vào có hiểu không hả! Ai quy định chỉ có đơn vị dự bị mới là tinh anh, đơn vị bình thường chúng tôi cũng có thể có tinh anh!”
Nhiếp Nhiên im lặng không lên tiếng, hứng thú nhìn anh ta.
Sau khi phản ứng quá khích, thấy Nhiếp Nhiên cười nghiền ngẫm như vậy Dương Thụ mới cảm thấy tâm trạng mình hơi quá, anh ta kìm nén lại, ấp úng nói: “Dù sao tôi cũng không muốn đi!”
Nhiếp Nhiên không tức giận, chỉ hứng thú tựa lưng vào ghế nhìn chằm chằm anh ta, “Anh biết bây giờ anh giống cái gì không?”
“Giống cái gì?”
“Giống một đứa bé ấu trĩ giận dỗi.
”
“Cô nói ai ấu trĩ!”
âNÄng lá»±c cá»§a ÄÆ¡n vá» dá»± bá» vượt xa Quân khu 2 là sá»± tháºt.
Anh nói ÄÆ¡n vá» bình thưá»ng cÅ©ng có thá» có tinh anh, Äiá»u nà y tôi không phá»§ nháºn.
Nhưng trong ÄÆ¡n vá» dá»± bá», bất ká» chương trình há»c quân sá»± hay huấn luyá»n quân sá»± Äá»u tá»t hÆ¡n á» Äây rất nhiá»u, xác suất có thá» tiến và o quân chá»§ng ưu tú cÅ©ng vượt xa ÄÆ¡n vá» bình thưá»ng.
â Nhiếp Nhiên rá»§ rá», âAnh biết rõ còn nói như váºy, chẳng lẽ không ấu trÄ© à ?â
âCô không cần á» Äây thá» hiá»n sá»± ưu tú, tôi thừa nháºn tôi không bằng cô, ÄÆ°á»£c rá»i chứ?â
âCó phải anh quên trưá»c khi chết sÄ© quan huấn luyá»n Lâm Äã nói gì vá»i anh rá»i không.
Bây giá» có cÆ¡ há»i nà y nhưng anh lại từ bá», anh không sợ buá»i tá»i anh ta báo má»ng tìm anh à ?â
Nhưng không ngá» lá»i nói nà y cá»§a cô lại Äá»ng Äến ná»i Äau cá»§a anh ta, khiến Dương Thụ vá»n Äã bình tÄ©nh lại láºp tức ná» tung lần nữa, âÄây coi là cÆ¡ há»i gì, tôi dùng cái chết cá»§a thầy ấy Äá» và o ÄÆ¡n vá» dá»± bá» thì ÄÆ°á»£c coi là cái gì? Äá»ng tình à ? Bá» thà à ? Hay là bá»i vì cô thương hại tôi! Tôi biết, trưá»c khi chết sÄ© quan huấn luyá»n Lâm bảo cô quan tâm Äến tôi, nhưng tôi không cần! Tôi không thiết là m cái Äuôi cá»§a ngưá»i khác Äâu! Tôi cÅ©ng không muá»n tương lai bá» ngưá»i khác chá» chá» trá» trá», nói tôi nhá» cô má»i và o ÄÆ°á»£c ÄÆ¡n vá» dá»± bá».
Tôi cà ng không muá»n bá» ngưá»i khác nói tôi lợi dụng sÄ© quan huấn luyá»n cá»§a mình Äá» Äi cá»a sau.
â
Nói xong, anh ta thá» há»n há»n, Äáy mắt trà n Äầy Äau thương và giáºn dữ giá»ng như con thú bá» thương.
Cuá»i cùng thì Nhiếp Nhiên Äã hiá»u.
Hóa ra không phải là anh ta không muá»n và o ÄÆ¡n vá» dá»± bá», mà là không muá»n bá» nói rằng giẫm lên ngưá»i khác Äá» Äến Äó.
Suy nghÄ© kÄ© lại, lúc nà y cô nói muá»n ÄÆ°a anh ta Äi Äúng là rất dá»
khiến ngưá»i khác sinh ra hiá»u lầm.
Như váºy có thá» nhìn ra tÃnh cách tên nhóc nà y không tá», rất chÃnh trá»±c, ngưá»i như váºy có Äá» trung thà nh cá»±c cao, coi như là má»t hạt giá»ng tá»t.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...