Sau khi Nguyệt Hoa Thiên rời đi, cả phòng lại lâm vào tình trạng im lặng. Trong phòng chỉ còn lại hai người Tĩnh Tâm và Cao Lôi Hoa, không khí lúc này có chút gượng gạo.
Ngồi một lúc, Cao Lôi Hoa cảm thấy không nhẫn nhịn nổi, hắn khẽ ngẩng đầu lên nhìn Tĩnh Tâm, vừa đúng lúc bắt gặp Tĩnh Tâm cũng nhìn về hắn.
Đôi mắt xanh lam của Tĩnh Tâm dịu dàng nhìn Cao Lôi Hoa, có lẽ hiệu quả của màn khóa môi nóng bỏng ban nãy chưa hết cho nên lúc này hai mắt Tĩnh Tâm tràn ngập nhu tình.
- Tĩnh Tâm.
Nhìn vào mắt của Tĩnh Tâm, Cao Lôi Hoa không cầm lòng được liền ôm chầm lấy nàng:
- Anh yêu em, Tĩnh Tâm.
Tĩnh Tâm mỉm cười hạnh phúc rồi nhẹ nhàng tựa đầu lên vai Cao Lôi Hoa.
Động tác này của Tĩnh Tâm chứng tỏ rằng nàng cũng yêu hắn. Cao Lôi Hoa khẽ nâng cằm Tĩnh Tâm, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc xanh lam của nàng. Rồi một lần nữa, Cao Lôi Hoa lại đặt một nụ hôn nồng nàn lên đôi môi đỏ mọng mê người của Tĩnh Tâm.
Tĩnh Tâm khẽ nhắm mắt lại, kinh nghiệm trải qua vài lần hôn, nàng hơi hé môi mút lấy môi Cao Lôi Hoa, thỉnh thoảng còn dùng hàm răng cắn nhẹ lên môi của hắn.
- Phù!
Cao Lôi Hoa thở sâu một hơi hồn hà hổn hển, sau đó nhấc bổng Tĩnh Tâm lên, ôm nàng đi tới giường. Rồi đặt nàng lên trên giường.
Sau khi lên giường, Cao Lôi Hoa vẫn không để cho đôi môi nhỏ xinh của nàng chạy thoát, ép nửa thân hình lên người Tĩnh Tâm.
Tĩnh Tâm cũng dịu dàng ngắm nhìn Cao Lôi Hoa, đôi tay vòng qua quấn quanh cổ hắn.
Cao Lôi Hoa tràn đầy sự hưng phấn, tay run run cởi từng cúc áo trước ngực Tĩnh Tâm.
Tĩnh Tâm cũng không phản kháng, chỉ lẳng lặng ngắm khuôn mặt của Cao Lôi Hoa, một khắc cũng không rời. Một chiếc cúc rồi lại hai chiếc cúc. Lại một chiếc nữa, rồi hai nụ hồng xinh xắn trên ngực Tĩnh Tâm lại hiện trước mắt Cao Lôi Hoa!
Cao Lôi Hoa cảm thấy hô hấp dồn dập, những ngón tay cứ chạm vào chiếc cúc là run rẩy không ngừng. Cao Lôi Hoa nhận thấy ngay cả khi mình từ bậc bảy lên bậc tám cũng không có hưng phấn như bây giờ.
Rốt cuộc, ngón tay của Cao Lôi Hoa đã lần đến chiếc cúc cuối cùng. Một cảnh hương diễm tràn đầy kích động và hưng phấn chuẩn bị diễn ra ……….
- Oa~~oa~
Đột nhiên, tiếng trẻ con khóc vang lên như dội nguyên một chậu nước lạnh vào mặt Cao Lôi Hoa, lập tức kéo hai người đang chìm trong bể tình lên bờ. Cao lôi Hoa quay đầu lại thì phát hiện ra tiếng khóc này phát ra từ Rudolph đang ôm bình sữa. Chính vì do khi Cao Lôi Hoa ôm Tĩnh Tâm lên giường vô tình đã tạo ra những âm thanh kích tình làm thằng bé thức dậy.
- Xoạt!
Khuôn mặt Tĩnh Tâm đỏ bừng lên như gà chọi. Nàng chống hai tay ngồi dậy, vội vàng cài lại cúc áo mình. Cao Lôi Hoa thở dài, thằng nhóc Rudolph này khóc làm ông không kịp sơ múi gì.
Cao Lôi Hoa không cam lòng nhìn Tĩnh Tâm cúi đầu cài lại cúc áo. Nhưng bây giờ mà làm ‘cái gì đó’ cũng không phải lúc cho lắm.
Vì tránh gây xấu hổ, Cao lôi Hoa đành phải lựa chọn lánh mặt đi chỗ khác:
- Tĩnh Tâm à, đột nhiên anh nhớ ra trong nhà mình đang thiếu gia vị, anh phải ra ngoài mua một ít đồ.
Tĩnh Tâm khẽ gật đầu, hai tay cài lại cúc áo có phần khẩn trương, cũng không dám ngẩng đầu lên liếc nhìn Cao Lôi Hoa một cái.
Cao Lôi Hoa hơi buồn bực gãi gãi đầu. Rồi nhẹ nhàng rời khỏi giường, không cam lòng đi xuống lầu dưới…..
Ở dưới lầu, mấy đứa nhỏ mới ăn xong bữa sáng. Bởi vì hôm qua họp phụ huynh nên hôm nay trường học tiến hành quét dọn lại trong nửa ngày. Cho nên sáng nay bọn nhỏ không cần đến học viện, mấy đứa nhỏ cũng không cần ăn vội vàng mà chậm rãi thưởng thức bữa ăn mà thôi. Còn anh của Tĩnh Tâm, Nguyệt Hoa Thiên thì giờ đang cầm bình sữa đi nghiên cứu, ngay cả một giây cũng không muốn rời ra.
- Mọi người cứ từ từ ăn nhé, ta ra ngoài mua chút đồ đã!
Cao Lôi Hoa miệng thì nói với mọi người còn tay thì vỗ về cái bụng đang biểu tình của mình.
- Đi đường cẩn thận.
Vong Linh Đại trưởng lão lên tiếng còn Tra Lý thì nói không ra lời, hắn chỉ có thể miễn cưỡng phất phất tay. Hắn đang phồng mồm trợn mắt ra sức ăn nên không rảnh để nói.
Cao Lôi Hoa cười bất đắc dĩ, rồi bước ra ngoài cửa.
- Một túi muối, một ít gia vị, một túi ma pháp giữ thức ăn tươi sống.
Vừa ra khỏi cửa, Cao Lôi Hoa liền liệt kê danh sách vật phẩm cần mua, sau đó đi tới chợ rau ở đế đô. Từ lúc vào sống trong nhà Tĩnh Tâm, mấy vụ chi tiêu vặt này đều do Cao Lôi Hoa đảm nhận hết. Việc mua đồ ăn, đồ dùng sinh hoạt đều đặt lên đôi vai của Cao Lôi Hoa.
Tới quán bán muối, Cao Lôi Hoa vỗ vỗ cửa sổ gọi lão chủ quán bên trong:
- Chủ quán, cho hai túi muối đi.
- Ha ha, người anh em lại tới mua đồ nữa à?
Lão chủ quán muối là một người đàn ông cường tráng, theo như lời đồn thì thì lão là một kiếm sĩ bậc bốn. Muối của lão đều được vận chuyển từ biên cương lãnh thổ của Thú nhân tộc ra. Trên đường đi có vô số nguy hiểm, vì vậy mới tạo thành một thân bản lĩnh cho lão.
Biển ở thế giới này khác biển trên trái đất, nước biển ở dị giới là nước ngọt cho nên không có khả năng sản xuất ra muối. Vì thế dù Quang Minh đế đô ở cạnh biển vẫn không có muối, muốn có muối thì phải đi vào trong vùng lãnh thổ Thú tộc xa xôi hẻo lánh để lấy muối khoáng.
- Vâng, đúng rồi.
Cao Lôi Hoa cười ngượng ngùng ngó nhìn xung quanh chợ. Nhìn chung cả chợ hầu như là toàn là đàn bà con gái đi mua đồ ăn, nên một gã đực rựa như Cao Lôi Hoa xuất hiện ở đây cứ như hạc trong bầy gà, rất là đặc biệt.
- Hai túi muối của anh đây, người anh em.
Lão chủ quán cười hắc hắc đưa hai bì muối vào tay Cao Lôi Hoa rồi nói:
- Người anh em, ở nhà, vợ anh nhiều việc lắm hay sao mà để anh đi chợ mua mấy cái đồ này vậy? Sao ta mỗi lần nhìn thấy người anh em thì đều thấy anh đi mua mấy thứ đồ này vậy.
Cao Lôi Hoa cười ngượng ngùng rồi chào tạm biệt ông chủ quán gấp.
Thật vất vả mới mua được mấy đồ vật này, Cao Lôi Hoa khẽ thở dài. Một đực rựa đi mua mấy cái đồ vật này thật bất tiện. Nhất là khi xếp hàng mua đồ, phía trước là nữ, phía sau cũng là nữ, cả đoàn người dài cả dặm đó chỉ có mỗi một mình Cao Lôi Hoa chen giữa. Thật đúng là “Đừng nói tôi khác biệt khi tôi là chính tôi. Đừng nói tôi màu mè khi tôi riêng một sắc màu. Đừng nói tôi chơi trội, chỉ là tôi cá tính thôi! Hãy nói tôi tự tin.... Vì tôi tự tin là chính tôi!”
Dù sao cũng không phải vội, Cao Lôi Hoa cứ thong thả đi về nhà.
Vừa đi vừa suy nghĩ về quan hệ của mình với Tĩnh Tâm, hắn cũng không rõ mình đối với Tĩnh Tâm được xếp vào loại tình cảm nào. Chính mình cùng Tĩnh Tâm cứ quan hệ mập mờ một thời gian dài, nhất là gần đây mối quan hệ này tiến triển rất nhanh, nhưng nói cho cùng thì còn thiếu chút gì đó, làm Cao Lôi Hoa cảm thấy có phần khó chịu.
Trong lúc vô tình, Cao Lôi Hoa rảo bước đi vào một ngõ nhỏ, đây là một con đường tắt để đi về nhà Tĩnh Tâm, nhưng nó hơi tối, hơn nữa thi thoảng lại có chuyện không may cho nên vắng người qua lại. Cao Lôi Hoa vốn gan hùm gan gấu nên cũng chẳng quan tâm chuyện gì xảy ra. Vẫn như mọi lần, Cao Lôi Hoa vừa đi vừa ngâm nga ‘Vầng trăng cô đơn’, đồng thời check lại đống đồ mua có khác gì với danh sách hay không.
- Hình như mua đủ rồi thì phải.
Cao Lôi Hoa cẩn thận kiểm tra lại đống vật phẩm, lẩm bẩm nói.
Ngay khi Cao Lôi Hoa tập trung chú ý kiểm tra đống đồ trên tay, đột nhiên, một thanh dao găm màu đen xuất hiện phía sau lưng Cao Lôi Hoa.
Trong chớp mắt, thanh dao găm nhằm thẳng gáy Cao Lôi Hoa đâm xuống. Nhanh, độc, chuẩn, thủ pháp giết người của tên sát thủ thật thâm sâu.
Nếu đổi là người khác bị ám sát thì có lẽ đã nằm dưới con dao găm này rồi.
Nhưng Cao Lôi Hoa thì không phải là ‘người khác’.
Cao Lôi Hoa cúi đầu xuống, khóe miệng nở nụ cười giễu cợt, thật ra ngay từ lúc mới bước chân vào ngõ nhỏ này, việc kiểm tra vật phẩm mua về chẳng qua chỉ là cái cớ để dụ kẻ đang theo dõi hắn xuất hiện mà thôi.
Từ khi mới bước chân ra khỏi chợ thì Cao lôi Hoa đã cảm thấy có người theo dõi hắn. Vì vậy hắn liền lén triển khai thần niệm.
Dưới thần niệm của Cao Lôi Hoa thì tên sát thủ đang ẩn thân này đã sớm bị Cao Lôi Hoa phát hiện.
Lúc này, ở sau lưng Cao Lôi Hoa, tên sát thủ tin chắc mười phần là đâm trúng Cao Lôi Hoa. Mắt thấy con dao găm không cắm vào cơ thể Cao Lôi Hoa, tên sát thủ kinh ngạc kêu một tiếng. Một đao vừa rồi hắn chả có cảm giác ghim lên người đối thủ gì cả mà giống như chém vào không khí vậy, không hề có lực cản nào.
Tên sát thủ phản ứng rất nhanh, biết mình đã thất bại, một đao vừa rồi chỉ đâm trúng tàn ảnh của gã đàn ông này thôi.
Tên sát thủ nhanh chóng lùi sau, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Quả nhiên, trước mắt hắn, không biết từ lúc nào Cao Lôi Hoa đã quay người lại nhìn hắn đầy châm chọc.
Tên sát thủ hơi khựng lại, rồi lùi về sau từng bước. Ngay sau đó thân ảnh hắn bắt đầu biến mất.
- Là thuật ẩn hình của thích khách sao? Có điều nếu đã hiện thân rồi lại còn muốn trốn à?
Cao Lôi Hoa cười gian xảo, đồng thời chân phải bước tới phía trước một bước, tay của Cao Lôi Hoa đã bóp trúng hàm dưới tên sát thủ đang ẩn hình.
Bị Cao Lôi Hoa nắm trúng, tên sát thủ không hề sợ sệt nhìn thẳng vào mắt Cao Lôi Hoa. Cao Lôi Hoa nhìn vào trong mắt hắn thấy thoáng hiện lên sắc đỏ yêu dị. Nếu đoán không sai thì con mắt này tượng trưng cho hỏa hệ dị sĩ.
- Đúng ra ta nên sớm nghĩ ra là ngươi. Không phải sao?
Nhìn thấy ánh mắt lóe sắc hồng quỷ dị của tên sát thủ, Cao Lôi Hoa cười gian tà.
Tên sát thủ run rẩy, nhưng lập tức khôi phục bình tĩnh, ánh mắt đỏ cùng với vẻ mặt như trêu tức Cao Lôi Hoa.
- Ồ?
Cao Lôi Hoa khẽ kêu lên một tiếng, bởi phía sau hắn, cũng có một tên hắc ý nhân xuất hiện không tiếng dộng.
Cũng hai mắt lóe sắc hồng, cũng bộ áo quần đen, giống luôn cả thanh dao găm màu đen.
Tên hắc y này cũng vung dao găm đâm về phía Cao Lôi Hoa.
Cao Lôi Hoa không hề cử động, lẳng lặng siết chặt cổ tên hắc y trong tay.
Lúc thanh dao găm của tên sát thủ ở sau lưng Cao Lôi Hoa đâm xuống thì đột nhiên khựng lại, lưỡi dao không không thể nào đâm xuống thêm được……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...