- Giao dịch gì?
Ngô Thiên nghi hoặc nhìn Cao Lôi Hoa.
- Cho ta danh sách tất cả các cường giả thánh cấp của Quang Minh thần điện.
Cao Lôi Hoa nhìn Ngô Thiên cười gian xảo.
- Danh sách thánh cấp?
Ngô Thiên cười khổ một tiếng:
- Tiên sinh Cao Lôi Hoa, anh cho rằng thánh cấp dễ có lắm sao? Quang Minh thần
điện có tổng cộng ba cường giả thánh cấp, hai người thì bị anh giết chết, hiện giờ
chỉ còn lại một người là Giáo hoàng điện hạ mà thôi.
- Như vậy à.
Cao Lôi Hoa nhún vai:
- Nếu như vậy, nói cho ta danh sách trưởng lão của Quang Minh thần điện đi!
- Ngươi cần danh sách này làm gì?
Ngô Thiên cảnh giác hỏi.
- Giết người!
Cao Lôi Hoa trả lời không chút do dự.
- Vì sao ta phải cho ngươi danh sách này?
Tiếng của Ngô Thiên lớn hơn đôi chút:
- Ngươi cho rằng Ngô Thiên ta là loại người gì!
- Đừng tức giận, Đại chủ giáo Ngô Thiên.
Cao Lôi Hoa lạnh lùng cười:
- Nơi này không có người của Quang Minh thần điện, cũng không có tín đồ của
Quang Minh thần điện. Ý tứ trong lời nói của ngươi, ta hoàn toàn hiểu được.
Ngươi đã từng nói qua mấy lão già của Quang Minh thần điện rất khinh thường
người trẻ tuổi như ngươi. Dường như rất bài xích ngươi. Vậy hãy đem tên tuổi và
tư liệu mấy lão già có ảnh hưởng lớn trong Quang Minh thần điện đồng thời có
phản cảm với ngươi nói cho ta. Ta sẽ làm cho bọn họ có giấc ngủ an tĩnh để đi nói
chuyện phiếm với Quang Minh thần! Ta muốn xử lý vài người đủ để Quang Minh
thần điện chấn động, còn việc ngươi phải làm chỉ là phối hợp với ta, để ta thuận
tiện xử lý đối thủ của ngươi.
- Việc này! Việc này không có khả năng!
Ngô Thiên cắn chặt răng:
- Sự tình kiểu này ta không làm được!
- Ngô Thiên, ngươi là người thông minh.
Cao Lôi Hoa cười lạnh lùng:
- Chỉ cần ta ám sát mấy lão già này, cộng thêm cái chết của hai thánh cấp trong
Quang Minh thần điện. Ngươi hoàn toàn có thể lấy việc này để tiến hành đả kích
đối với Giáo hoàng đương nhiệm! Bởi vì hắn quyết định sai lầm, nên mới khiến
cho Quang Minh thần điện mất đi hai cường giả thánh cấp. Hơn nữa còn nhiều
trưởng lão chết! Uy tín của Giáo hoàng sẽ nhanh chóng bị giảm xuống, thậm chí
tụt xuống mức tận cùng. Đến lúc đó, Quang Minh thần điện là do những người trẻ
tuổi như ngươi làm chủ, đây chỉ là một giao dịch, mà song phương chúng ta đều
có lợi.
- Điều này…
Ngô Thiên cũng cảm thấy có đôi chút dao động! Những lời của Cao Lôi Hoa có
sức hấp dẫn rất lớn, giống như dụ hoặc của ma quỷ vậy.
- Ta cho ngươi một buổi chiều để suy nghĩ!
Cao Lôi Hoa nói:
- Bởi vì buổi tối, ta sẽ hành động. Nếu đến tối mà ngươi vẫn không thể đưa ra
quyết định, thì thật xin lỗi, ta sẽ tiến hành một trận đại đồ sát trong Quang Minh
thần điện.
- Ngươi! Đại đồ sát! Không, ngươi không thể làm thế! Trong Quang Minh thần
điện có rất nhiều người vô tội!
Ngô Thiên hét lên.
Cao Lôi Hoa hung dữ mắng:
- Vứt mẹ cái vô tội của ngươi đi! Người của Quang Minh thần điện vô tội, vậy
nữ nhi của lão tử không vô tội sao? Nữ nhi của lão tử đang ngủ ngon lành, vậy mà
Quang Minh thần điện các ngươi lại muốn động đến nó! Mẹ kiếp, vô cái ‘c’!
Cao Lôi Hoa bùng phát ra tất cả phẫn nộ đã cố kìm nén:
- Đừng có tiếp tục trình bày với ta Quang Minh thần điện có vô tội hay
không nữa! Một là tất cả người của Quang Minh thần điện đều chết hết,
hoặc là chỉ chết vài lão già, điều này tùy thuộc vào quyết định của ngươi!
Ngô Thiên thở dài:
- Được rồi… cho ta chút thời gian, ta sẽ cân nhắc.
- Nhớ kỹ, ngươi chỉ có một buổi chiều thôi đấy.
Cao Lôi Hoa cười lạnh lùng rồi bước vào trong phòng. Vong Linh Đại trưởng lão
và Tra Lý bên cạnh cũng hừ theo phụ họa, rồi đi vào trong phòng theo Cao Lôi
Hoa.
- Ta rõ rồi.
Ngô Thiên khẽ đáp. Chỉ trong phút chốc, hình dáng của Ngô Thiên dường như đã
già đi rất nhiều.
- Đúng rồi, còn có chuyện này.
Tiếng của Cao Lôi Hoa lại truyền tới:
- Ta muốn hỏi Quang Minh thần điện có mấy thánh nữ?
- Chỉ có một người mà anh đã thấy vào buổi sáng.
Ngô Thiên đáp mà chết lặng người.
- Tiên sinh Cao Lôi Hoa, Bích Lệ Ti là một cô bé thiện lương, xin anh đừng nên
làm hại tới cô ấy.
Ngô Thiên ở ngoài phòng nói to.
- Chỉ có một à. Yên tâm đi, cô bé này đích thực thiện lương. Ta sẽ không làm tổn
thương nha đầu này đâu.
Cao Lôi Hoa cười ha hả xoay người đi vào trong phong, vừa đi vừa nói:
- Mẹ kiếp! Quang Minh thần điện các ngươi đã động vào nữ nhi của ta, ta đây
sẽ động vào thánh nữ của các ngươi! Các ngươi bắt cóc nữ nhi của ta, ta liền bắt
cóc thánh nữ của các ngươi. Vừa vặn cho ta một cái cớ, đem tiểu thánh nữ này tới
bồi dưỡng tình cảm với Saga. Chẳng qua nếu bức bách như vậy liệu có thể khiến
nàng sinh ra phản cảm với Saga hay không? Quên đi, không nghĩ nữa, bắt được
rồi nói sau, nếu như ngay cả cơ hội ở cùng một chỗ mà hai người còn không có,
thì càng không thể nào sinh ra tình cảm! Ta sẽ thay Saga tạo ra một cơ hội ở cùng
cô bé này!
Sau khi vào trong phòng, Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng đặt Bảo Bảo lên giường rồi đặt
Slime hoàng kim nằm bên cạnh. Slime hoàng kim sau trận chiến vừa rồi cũng đã
rất mệt mỏi, hiện giờ cũng đã ngủ rồi.
- Buổi chiều, ta còn phải quay về trường một chuyến, buổi họp phụ huynh không
thể thiếu ta được.
Cao Lôi Hoa cười nói với Đại trưởng lão và Tra Lý:
- Từ giờ Bảo Bảo giao cho hai người. Có hai người ở đây, sự an toàn của Bảo Bảo
hẳn là không thành vấn đề gì.
- Yên tâm đi!
Tra Lý vỗ vỗ ngực mình:
- Chỉ cần có ta ở đây, Bảo Bảo mà mất một sợi lông thì có thể tính sổ với ta!
- Vậy là tốt rồi.
Cao Lôi Hoa cười nói:
- Mấy người Tĩnh Tâm còn đang ở học viện đợi ta. Hơn nữa, ta cũng còn có chút
việc muốn tìm viện trưởng lôi hệ Thánh ma đạo sư Solomond.
Lúc này Cao Lôi Hoa lại nghĩ tới cái máy có thể tiếp thu ma pháp kia. Vì sự an
toàn của bọn nhỏ phải nhanh chóng chế tạo máy mới được.
Trải qua chuyện của Bảo Bảo, Cao Lôi Hoa đối với việc chế tạo “Máy tiếp thu ma
pháp” này nhất định phải làm rồi. Đâu phải trên người đứa nhỏ nào cũng đều có
lôi thần lực để Cao Lôi Hoa cảm ứng đâu cơ chứ!
Học viện Ma Võ Thánh Peter.
- Khỉ thật, cuộc họp phụ huynh buổi chiều đã bắt đầu rồi, sao ba ba còn chưa quay
lại nhỉ?
Saga có phần nóng ruột. Thánh nữ Bích Lệ Ti ở bên cạnh hắn mỉm cười nói:
- Cuộc họp vừa mới bắt đầu, ngươi không cần lo lắng như vậy. Có lẽ phụ thân
ngươi đang chạy đến đây thôi.
- Hi vọng là như thế, mà kỳ quái thật, phụ thân là người rất đúng giờ, vậy mà hôm
nay lại đến muộn.
Saga hơi bất mãn nói. Sau đó nhìn sang Bích Lệ Ti bên cạnh.
Vào giữ trưa, khi Cao Lôi Hoa vừa rời khỏi thì sau đó Đại chủ giáo Ngô Thiên
cũng đi tiếp. Thánh nữ Bích Lệ Ti vốn muốn tìm Đại chủ giáo Ngô Thiên đành
phải cùng người nhà Tĩnh Tâm ngồi chờ Cao Lôi Hoa và Ngô Thiên trở lại.
- Hello, chào buổi chiều. Bọn nhóc kia, mấy đứa đang thảo luận về ta sao?
Đang lúc Saga nói chuyện thì Cao Lôi Hoa như âm hồn đột nhiên hiện ra trước
mặt Saga và Bích Lệ Ti.
- Ba, cuối cùng ba đã trở lại.
Saga kêu to:
- Nhưng mà ba đã đến muộn.
- Hề hề, xấu hổ quá! Vừa rồi ta bị lạc đường, cho nên đã tới muộn một chút.
Cao Lôi Hoa cười cười, không hề xấu hổ chút nào khi mình đã đến muộn.
- Ừm!
Ba đứa trẻ cùng với Tĩnh Tâm rốt cuộc trút được gánh nặng.
Cao Lôi Hoa vỗ nhẹ lên người Saga cười ha hả, sau đó nói với Tĩnh Tâm:
- Thế nào rồi? Cuộc họp đã bắt đầu lâu chưa?
Tĩnh Tâm nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó chìa tay vỗ vỗ vị trí bên cạnh nàng, đó chính
là chỗ ngồi dành sẵn cho Cao Lôi Hoa.
- A!
Cao Lôi Hoa cười cười, ngồi xuống bên cạnh Tĩnh Tâm:
- Vừa mới bắt đầu phải không?
Tĩnh Tâm khẽ gật đầu, đột nhiên, đôi mắt xanh lam của Tĩnh Tâm nhìn chằm
chằm lên mặt Cao Lôi Hoa.
- Ủa? Sao thế?
Cao Lôi Hoa nghi hoặc nhìn ánh mắt của Tĩnh Tâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...