Cực Phẩm Thái Tử Phi

Du Nhiên nhíu mày, lại ngoáy ngoáy lỗ tai, "Huynh . . . . . Nói gì?"

Tề Vũ Tây cười lặp lại lời nói một lần nữa, Phó Du Nhiên ngồi xếp bằng trước mặt hắn, trong đầu hiển nhiên chưa từng nghĩ đến vấn đề này không thể đem ra trêu đùa nên tự động xem nhẹ chuyện này, chẳng qua là kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn rồi nói: "Lập một cung nữ làm phi sao? Huynh nói là huynh đã từng có ý lập một cung nữ chỉ gặp mặt qua một lần làm phi sao?" Thì ra nàng chỉ cảm thấy kỳ quái cái này.

Tề Vũ Tây gật đầu nói: "Đúng vậy."

"Tại sao?" Phó Du Nhiên khó hiểu hỏi lại.

"Bởi vì ta chưa có chính phi."

Phó Du Nhiên trợn mắt, "Huynh ngay cả một nữ nhân cũng chưa từng cưới có được hay không?"

Lúc còn ở trên núi nàng đã từng nghe qua, Tam hoàng tử Đại Tấn từ nhỏ bị đã bị Quốc sư phê hạ số mệnh, trước năm hai mươi hai tuổi không thể lấy vợ hoặc gần nữ sắc, nếu không liền có hung hiểm. Hung hiểm gì cũng còn chưa biết, nhưng lời nói từ trước đến giờ của Quốc sư là không có người nào dám chất vấn, vì vậy Tề Vũ Tây xui xẻo liền vẫn độc thân đến cho nay, nhưng cũng may là hắn đã vượt qua được rồi, qua hết năm nay, hắn đã hai mươi ba tuổi, có thể không phải lo lắng điều gì nữa rồi.

Tề Vũ Tây cười nói: "Còn có hơn một tháng nữa là ta đã hai mươi ba tuổi rồi, phụ hoàng nhất định đang vội vã lập danh sách tuyển phi cho ta, thay vì đến lúc đó cưới một người chưa từng gặp mặt, không bằng tìm một cô nương mà mình có cảm tình, về phần thân phận ra sao, chỉ d.đ.l.q.đ cần ta kiên trì thì cũng không có gì đáng ngại nữa."

Phó Du Nhiên ngơ ngác chỉ mình, "Có cảm tình? Ta sao?"

Tề Vũ Tây lấy tay đệm lên cái ót nằm xuống, bật cười nói: "Chính là cô."

Một tùy tính, một không câu nệ, bình thường giống như đang thảo luận hôm nay ăn món gì vậy.

"Thật đáng tiếc." Phó Du Nhiên mang vẻ mặt tiếc hận."Đây chính là cuộc sống."

"Cái gì?"

Phó Du Nhiên nhìn về mặt hồ, "Ta nói, cuộc sống ấy mà, thật CMN tịch mịch như tuyết, phải chi ta gặp huynh sớm một chút thì tốt biết bao, tội gì rơi vào tình cảnh vừa thất thân vừa đau lòng như bây giờ."

Tề Vũ Tây luôn bình tĩnh ôn hòa rốt cuộc cũng sặc một cái, rồi sau đó cười nói: "Cô và tứ đệ cũng là tuyệt phối, hắn từ nhỏ đã là cái bộ dáng không tim không phổi rồi."

Phó Du Nhiên kinh ngạc nói: "Hắn là người như vậy sao?" Tại sao nàng nhìn thấy hắn có nhiều bộ mặt lúc thì tinh ranh, lúc thì ngốc nghếch, lúc thì gian trá vậy?


Tề Vũ Tây cười nói: "Người trưởng thành rồi thì tính tình cũng thay đổi, có thể bây giờ không còn nhìn ra được nữa."

"Các người khi còn bé tình cảm rất tốt sao?"

Tề Vũ tây nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, "Tuổi của nhị ca cùng ta và tứ đệ gần gần nhau, cho nên thường xuyên chơi chung một chỗ, chỉ là khi đó hậu cung càng đấu càng lợi hại, tứ đệ và chúng ta liền dần dần xa cách."

Phó Du Nhiên gật đầu một cái. Càng đấu lợi hại, tất nhiên là chỉ Hoàng hậu và Đức phi rồi.

"Ta thấy tình cảm giữa huynh và Hoài vương tốt vô cùng."

"Đúng vậy, từ nhỏ ta đã mất đi l.q.đ mẫu thân, phần lớn là Đức Phi nương nương chăm sóc cho ta đấy."

Phó Du Nhiên lại nghĩ tới một chuyện, "Chuyện của Hoài vương và Lâm Hi Nguyệt, huynh có biết phải không?"

Tề Vũ tây nhẹ nhàng cúi đầu, "Nghe nhị ca đề cập tới mấy lần."

"Hắn thật tâm với Lâm Hi Nguyệt sao?"

Tề Vũ Tây không trả lời, một hồi lâu mới nói: "Cô biết Vương phi của nhị ca qua đời thế nào không?"

"Nghe nói là bởi vì khó sinh."

Tề Vũ Tây lắc đầu, "Đó là cách nói với người bên ngoài, nhị tẩu là bị cơ thiếp của nhị ca độc chết."

"Cái gì?" Phó Du Nhiên kêu lên một tiếng. Rồi sau đó lại không khỏi nhìn Tề Vũ Tây, "Tại sao lại nói cho ta biết?"

"Từ đó trở đi. Nhị ca liền mất đi lòng tin với nữ nhân." Tề Vũ Tây nhìn mây xanh trên bầu trời nói, "Ta hi vọng cô. . . . . . bằng hữu d.đ.l.q.đ của cô có thể làm cho huynh ấy thoát khỏi bóng ma tâm lý đeo bám suốt ba năm nay."

Nghe đến đó. Trong lòng Phó Du Nhiên càng thêm lo lắng, Tề Thụy Nam, cái người này sao lại tiếp cận Lâm Hi Nguyệt, hắn thật tâm thích nàng ấy sao?


Đang lúc nàng lo lắng mà suy nghĩ lung tung thì trên mặt hồ chợt dâng lên một tầng sương mù, Phó Du Nhiên nhìn sắc trời một chút, mặt trời vẫn sáng rỡ như cũ, vì sao lại có sương mù? Tề Vũ Tây lại làm ra vẻ không nhìn thấy. Vẫn nằm im trên mặt đất.

Lúc này đối diện bên kia hồ loáng thoáng hiện ra hai bóng dáng, hình như là hai nam tử. Mặc dù cách không xa nhưng lại ở trong sương mù nên làm cho người ta nhìn không rõ lắm.

"Nơi đó có người."

Tề Vũ Tây đếm mấy đám mây trên trời nhẹ giọng nói: "Ta thường thấy bọn họ."

Phó Du Nhiên nhìn kỹ một chút, lại chỉ nhìn thấy hai người kia đều có vóc người cao ráo, cử chỉ hết sức thân mật, ở trước một tảng đá lớn cao cỡ một người đang khoa tay múa chân cái gì đó.

"Bọn họ đang làm gì thế?"

"Viết chữ."

Phó Du Nhiên quay đầu lại nhìn Tề Vũ Tây, "Huynh không nhìn lên cũng biết bọn họ đang viết chữ à?"

Tề Vũ Tây cười đến có chút hoảng hốt, "Mỗi lần ta tới, bọn họ đều đến đây viết."

Lần nào cũng viết? Luyện chữ to sao? Phó Du Nhiên híp mắt lại nhìn nửa ngày, vẫn không nhìn ra rốt cuộc hai người kia đang viết gì, lúc này Tề Vũ Tây lại chậm rãi mở miệng nói: "Bọn họ viết 'Chấp tử chi thủ, dữ tử huề lão'."

Hai nam tử, hẳn là một đôi sao? Chỉ là nếu bọn họ yêu mến lẫn nhau, đều là nam tử thì có sao đâu, có thể ở ngay lúc này đây tay nắm tay cùng dạo chơi như một bức họa như vậy, là cỡ nào thỏa mãn.

"Huynh đi xem rồi à?"

Tề Vũ Tây lắc đầu một cái, vẻ mặt Phó Du Nhiên cổ quái, "Vậy sao huynh biết bọn họ đang viết gì?"

Tề Vũ Tây đột nhiên chống người dậy, mê mang nhìn Phó Du Nhiên nửa ngày, mới ngẩn ngơ nói: "Ta biết là như vậy."


Nhìn bộ dáng Tề Vũ Tây, trong lòng Phó Du Nhiên đột nhiên dâng lên một loại cảm giác khác thường, nàng đứng dậy, "Ta qua bên kia xem một chút."

Tề Vũ Tây kinh ngạc nhìn chằm chằm bờ bên kia, lắc đầu một cái, "Đi cũng vô ích, nơi đó không có gì cả."

"Huynh chưa đi qua thì làm sao biết nơi đó không có gì cả? Huống chi hai người kia rõ ràng đứng ở nơi đó, coi như người đi rồi thì cũng có tảng đá và chữ trên đó chứ."

"Không nên đi!" Chẳng biết tại sao, trong khẩu khí của Tề Vũ Tây lại nhiều hơn một chút sợ hãi, "Đừng qua đấy."

Có vấn đề. Phó Du Nhiên ngạc nhiên nghi ngờ nói: "Huynh làm sao vậy?"

Tề Vũ tây mờ mịt lắc đầu một cái, "Ta cũng không biết."

Kỳ cục vậy? Phó Du Nhiên càng tò mò muốn qua đó xem thử, không để ý khuyên can của Tề Vũ Tây, nàng vòng qua hồ nhỏ chạy về phía đối diện, kỳ quái là, rõ ràng hai người kia đang ở trước mắt, nhưng sau khi nàng tiến vào đám sương mù liền không thấy đâu nữa, nhìn lại phía đối diện thì thấy Tề Vũ Tây ôm chặt hai cánh tay ngồi ở chỗ đó, hình như hết sức hoảng sợ.

Nhìn vị trí của hắn, hai người trong sương mù rõ ràng là xuất hiện đúng chỗ này, thế nhưng qua đây lại không gặp người, cũng không thấy khối đá lớn kia, nàng bèn hướng bờ bên kia phất phất tay, Tề Vũ Tây cũng nhìn thấy nàng, vội vã làm động tác ngoắc ngoắc tay với nàng, hình như kêu nàng quay về. Trong lòng Phó Du Nhiên tuy hoài nghi nhưng cũng không tìm được đáp án, vừa định nhấc chân quay về chợt cảm thấy sau lưng xuất hiện thứ gì đó, Phó Du Nhiên kinh hãi quay đầu lại, khi nhìn thấy là thứ gì thì thiếu chút nữa nàng đã kêu lên thành tiếng.

Phía sau là một khối đá khổng lồ cao cỡ một người, mặt đá trước mặt nàng được bào mòn hết sức bằng phẳng, trên đó viết hai hàng chữ to: Chấp tử chi thủ, dữ tử huề lão*.

Quả nhiên giống như Tề Vũ Tây nói, nhưng trên tám chữ này lại bị ai đó dùng một chất nhầy nhầy màu đỏ gạch chéo qua, phần chữ phía dưới cũng bị một chất lỏng tương tự bôi xóa lên, mơ hồ nhìn không rõ ràng lắm, mà chất lỏng màu đỏ không ngừng nhỏ xuống, trông giống như là từ trong hòn đá cuồn cuộn rỉ ra ngoài, trong không khí tràn đầy một mùi tanh ngọt, chất lỏng màu đỏ sậm càng lộ vẻ chói mắt, giống như là. . . . . . Máu!

Vật này vừa rồi tuyệt đối không phải ở chỗ này, toàn thân Phó Du Nhiên ở trong trạng thái đề phòng, cẩn thận lui về phía sau một bước, quát to: "Là người nào? Không ngại ra ngoài gặp nhau đi."

Qua một hồi lâu, bốn phía vẫn là đám sương nhẹ lượn quanh, không hề hiện ra nửa điểm khác biệt, Phó Du Nhiên đột nhiên phát hiện nửa phần dưới tảng đá lớn cũng có một ít chữ được dùng chất lỏng giống như máu viết lên, nàng lấy can đảm nhích tới gần chút, chữ trên đó khiến Phó Du Nhiên không khỏi rùng mình một cái.

Hai bên gặp nhau, là lúc quay về với Diêm vương, đời đời vĩnh viễn không gặp lại nhau.

Chữ viết đứt quãng, Phó Du Nhiên lại có thể từ trong đó cảm nhận được một loại hận ý mãnh liệt, loại hận ý này xông thẳng vào đại não, tiếp theo chảy về trái tim, "Bang bang, bang bang" , Phó Du Nhiên nghe được tiếng tim đập của mình, một cỗ tức giận ở trong người muốn mạnh mẽ bộc phát ra ngoài, cháy đỏ bừng đôi mắt nàng, trước mắt thoáng qua vô số những hình ảnh vỡ vụn. Khi thì là một nam một nữ, khi thì là hai người nam nhân này, lúc chợt lại biến thành ba người đang giằng co. . . . . .

Trong lúc vô ý thức, Phó Du Nhiên ngồi xổm người xuống, ngón tay không ngừng vuốt nhè nhẹ theo dòng chữ đỏ như máu, trong mắt đã mất đi ánh sáng thường ngày, chỉ còn lại một màu đỏ tràn ngập sự hận thù.

Chết. . . . . . Ta muốn các ngươi chết. . . . . . Ta muốn ngày các ngươi gặp nhau chính là lúc các ngươi phải chết, đời đời kiếp kiếp. Vĩnh viễn không thể gặp lại nhau.

"Aizz --"

Một tiếng thở dài nhẹ như tiếng gió thổi qua khiến Phó Du Nhiên chợt thức tỉnh, nhìn vết máu nơi ngón tay, trên trán nàng rỉ ra một tầng mồ hôi mịn, "Là ai ?" Vừa hỏi xong, liền thấy một trận choáng váng.Tầm mắt cũng biến thành mơ hồ, trong đầu mờ mịt, dưới chân lảo đảo một cái liền té ngã xuống đất.


"Aizz --"

Lại một tiếng thở dài, chỉ làm cho người ta cảm thấy vô tận bi thương, trong mơ hồ hình như có một bóng dáng đi tới trước tảng đá lớn, khẽ vuốt ve chữ viết trên đá, tựa như muốn lau đi vết máu dữ tợn kia, nhưng hình như là chỉ phí công vô ích, bên tai lại nghe được một tiếng than nhẹ. Phó Du Nhiên cố gắng trợn to hai mắt, lại chỉ loáng thoáng nhìn thấy một mái tóc trắng như tuyết của người nọ . . . . . .

Cũng không biết trải qua bao lâu. Một bóng dáng xiêu xiêu vẹo vẹo xuất hiện tại nơi này, trên bào phục màu xanh da trời dính rất nhiều bùn đất. Không biết đã ngã bao nhiêu lần mới miễn cưỡng đi được tới nơi này, búi tóc vốn đã lỏng lẽo giờ càng có vẻ xốc xếch, ngũ quan thanh tú nhíu chặt, làm như nhẫn nhịn chịu đựng một nổi khổ sở cực lớn, sau khi tìm được Phó Du Nhiên đang hôn mê liền ôm lấy nàng men theo đường cũ trở về, từ đầu đến cuối cũng không nhìn tấm bia đá khắc chữ bằng máu cách đó không xa lấy một lần.

Một đôi giày gấm trắng như tuyết đạp lên nơi người kia vừa đứng. Nhìn lên phương hướng hắn rời đi, chủ nhân đôi giày gấm đưa tay run rẩy chạm vào sơi dây có chú văn đang buộc trên mắt. Giãy giụa hồi lâu, cuối cùng cũng không có kéo xuống, cho đến lúc cái bóng dáng mờ nhạt kia ra khỏi đám sương mù, biến mất không thấy gì nữa.

*****************

Trong lúc Phó Du Nhiên hôn mê, trước mắt nàng đều là màu đỏ sậm đến chói mắt, sền sệt dinh dính, không ngừng nhỏ xuống, một âm thanh âm u không ngừng than nhẹ ở bên tai nàng.

"Là ai ?" Phó Du Nhiên không ngừng lên tiếng hỏi.

"Nha đầu? Muội đã tỉnh?"

Nghe được giọng nói này, Phó Du Nhiên chợt mở mắt, "Huynh?"

Mặc Vĩ Thiên khoanh hai tay, "Chứ muội hy vọng là ai?"

Trong nháy mắt Phó Du Nhiên có chút hoảng hốt, nàng vỗ đầu một cái nhưng vẫn còn có chút mờ mịt, Mặc Vĩ Thiên tức giận nói: "Vừa giận dỗi liền chạy ra ngoài cùng nam nhân uống rượu, còn uống đến say như chết, nếu không phải tiểu tử Tề Vũ Tây kia là người cũng tạm được, không chừng muội bị người ta đem bán hay giết rồi chôn mất cũng không có ai biết đấy."

"Uống say sao?" Phó Du Nhiên nghi ngờ gãi gãi đầu, nàng chỉ có uống một hớp thôi mà cũng say hả ? Nhãn hiệu của rượu đó là gì thế? Có thể làm mơ hồ *hãn* đến mức này. Vậy. . . . . . Nói như vậy mấy cái kia là đang nằm mơ sao? Nhưng vì sao lại chân thật như thế? Máu đỏ, mùi tanh ngọt, thậm chí nàng còn nhớ rõ mấy cái chữ viết bằng máu tràn đầy hận ý kia, "Đời đời vĩnh viễn còn gặp lại nhau". Rốt cuộc là ai lại nguyền rủa một cách ác độc như vậy, còn tiếng thở dài kia, chính là vì vậy mà phát ra sao?

Mặc Vĩ Thiên vẫn còn đang không ngừng lảm nhảm dạy dỗ Phó Du Nhiên, "Muội làm như thế mà là làm lão bà của người ta hay sao? Hắn còn chưa nói hết, muội đã chạy mất, muội không biết loại tình tiết này cũ lắm rồi hay sao? Mấy cái loại hiểu lầm ngu ngốc cũng là như vậy mà ra đấy." Vừa nói vừa như nhớ tới cái gì, chỉ vào Phó Du Nhiên châm chọc nói: "Muội không có bịt lỗ tai rồi nói mấy câu nhảm nhí đại loại như ‘Ta không nghe, ta không nghe’ chứ?"

Phó Du Nhiên bị oanh tạc liên hồi nên không có thời gian để suy nghĩ tiếp chuyện khác, trợn trừng mắt vận khí vào đan điền hét lớn: "Có lầm hay không? Là chính miệng hắn nói, nữ nhân làm ra loại chuyện đó sẽ làm cho nam nhân cảm thấy nàng phóng đãng không chịu nổi, có biết hắn nói là chuyện nào hay không? Hạ xuân dược đấy! Rất vừa vặn, ta chính là cái người nữ nhân hạ tiện phóng đãng đó đấy, mà Cố Khuynh Thành vẫn còn đứng ở đó, huynh bảo ta phải làm thế nào? Ta lớn như vậy cũng không dễ dàng, cũng phải cần mặt mũi chứ." Nàng hạ giọng lại nói: "Huống chi hắn chỉ mới nghe ba mà không chịu nghe bốn, có thời gian thì huynh hãy đi dạy dỗ hắn ấy, còn gào thét với ta sao? Ta thấy chắc huynh chán sống rồi!" Lời còn chưa dứt đã đá ra cước.

Sau khi "Tiễn" Mặc Vĩ Thiên ra khỏi cửa, Phó Du Nhiên đứng dậy dán vào cửa sổ quan sát một chút, tối om om, không biết là giờ nào rồi, lại nghe phía sau có tiếng bước chân nhẹ vang lên, nàng cười khẩy nói: "Thế nào? Còn muốn bay miễn phí một lần nữa sao?"

Người phía sau nghe vậy lại cười nói: "Ta đã già, đại khái bay như vậy ta không chịu nổi đâu."

[i]Chú thích: “Chấp tử chi thủ, dữ tử huề lão”: Nắm chặt tay nhau, cùng nhau sống đến già.[/i]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui