“Yến Tử, ba, mọi người… thật trùng hợp!” An Dao lắp bắp, mặt đỏ như lò nướng.
Hôm nay là ngày Bàng Yến xuất viện, tối qua Bàng Phi đã nhắc cô, không thể để Bàng Yến đến quán rượu cũng thôi đi, nhưng lại gặp phải bọn họ, quan trọng nhất là lúc này cô còn đang đi với người đàn ông khác.
Nếu giải thích thì phải giải thích như thế nào? Chỉ sợ là càng bôi càng đen mà thôi.
Cuối cùng Bàng Kim Xuyên vẫn giữ thể diện cho cô, không làm khó cô ngay tại đây: “Dao Dao, đây là cộng sợ hợp tác trong công việc của con à?”
An Dao hơi ngây người, kịp thời hiểu ra đây là Bàng Kim Xuyên đang cho cô bậc thang để đi xuống, nên cô liền gật đầu: “Vâng, đúng ạ, đây là anh La, người đã cho con vay tiền, cũng là cộng sợ hợp tác trong công việc của con.”
Bàng Kim Xuyên nói: “Vậy con mau qua đó với người ta đi, chúng ta chỉ ở đây ăn bữa cơm món gia đình, con không cần quan tâm đâu.”
An Dao vô cùng ngại ngùng.
Nếu ở lại, cô có thể yên tâm ăn bữa cơm này hay không? Nếu không ở lại, thì không phải rõ ràng là cô chột dạ sao?
La Lượng cố ý chọn vị trí ở ngay góc, ở giữa có một bức tường che lại, hai bàn đều không nhìn thấy nhau.
Nhưng bạn rõ ràng biết đằng sau có người bạn quen biết, thì làm sao mà yên tâm ăn được?
Lúc này Bàng Phi không có chút khẩu vị, anh nghĩ tới việc hôm nay An Dao đi gặp La Lượng, nhưng lại không ngờ sẽ đụng phải bọn họ ở đây.
Mất mát, tuyệt vọng, xấu hổ…
Các loại cảm xúc phức tạp đều xông vào tim anh.
Chuyện mà trước giờ anh cố gắng che giấu bây giờ đột nhiên lại bị lộ ra trước mặt ba và em gái.
Hơn nữa cho dù ba và em gái nghĩ thế nào, bản thân anh làm sao đối mặt với An Dao đây?
Có lẽ lần này có muốn không ly hôn cũng khó.
Nghĩ đến đây, anh liền tâm phiền ý loạn.
Mặc dù Bàng Yến chỉ là một đứa nhỏ, vẫn chưa hiểu mấy chuyện tình yêu thế này, nhưng cô ấy cũng có thể cảm nhận được có gì đó không đúng từ trên mặt của Bàng Phi.
Tiệc đón gió ăn mừng đang vui vẻ, bò bít tết đã dọn lên ba người đều chưa ăn miếng nào.
“Yến Tử, con ăn no chưa?” Bàng Kim Xuyên ở bên cạnh nói.
Bàng Yến ngoan ngoãn gật đầu: “Ăn no rồi ạ.”
“Ăn no rồi thì chúng ta đi thôi.” Bàng Kim Xuyên bảo phục vụ đóng gói đồ ăn vẫn chưa ăn xong của bọn họ, trở về hâm nóng lại cho Bàng Yến từ từ ăn.
Bàng Phi đi thanh toán, hết bao nhiêu tiền anh vốn không rõ, chỉ biết phục vụ nói là anh La bàn bên kia đã thanh toán cho bọn họ.
Một ngọn lửa không tên bỗng chốc xông lên lồng ngực Bàng Phi.
Tên kia cướp mất người phụ nữ của anh thì thôi đi, còn dùng những đồng tiền dơ bẩn của anh ta để trả tiền cho anh, rốt cuộc là thanh toán hay là chê cười, trong lòng anh ta rõ ràng nhất.
Đi ra khỏi nhà hàng, Bàng Phi bảo em gái và ba ở trong xe đợi anh một chút, sau đó anh vào ngân hàng rút hết tất cả năm nghìn mấy trong thẻ ra, quay người trở về nhà hàng tây, ném năm nghìn đó vào mặt La Lượng, rồi không nói một câu mà ngang ngạnh rời đi.
Bàng Yến tò mò: “Anh, lúc nãy anh vừa làm gì vậy?”
Bàng Phi cười nhẹ một tiếng: “Đồ bị rơi trên đất, anh đi nhặt lại.”
Lời này có thể gạt Bàng Yến nhưng làm sao gạt được Bàng Kim Xuyên.
Nhưng ông cũng không định nói gì, con trai mình bị ức hiếp rồi, làm sao mình còn mở miệng nói lời ác ý được chứ?
Thời gian còn sớm nên Bàng Phi lại đưa em gái đến công viên chơi, xem một bộ phim, còn Bàng Kim Xuyên thì có nói gì ông cũng không chịu đi, nên Bàng Phi đành phải đưa ông về trước.
Hai anh em chơi cho đến khi sắc trời tối thui, Bàng Phi mới đưa Bàng Yến trở về.
“Anh, tối nay anh đừng về nữa, em còn rất nhiều chuyện muốn nói với anh.” Bàng Yến nắm lấy cánh tay của Bàng Phi, thân thiết nói.
Bàng Phi đúng lúc cũng có ý nghĩ này: “Được, vậy tối nay anh không về nữa…”
“Người đã có gia đình mà cả ngày cứ ở bên ngoài, còn ra thể thống gì nữa.” Bàng Kim Xuyên không đồng ý, đã thu dọn xong hành lý của anh: “Mau cầm lấy đồ của con đi, có vấn đề thì phải giải quyết vấn đề, nam tử hán đại trượng phu, lại từng nhập ngũ, đừng cứ trốn tránh giải quyết vấn đề.”
Bàng Yến luyến tiếc nhìn anh, lại rất hiểu chuyện nói: “Anh, ba nói đúng đó, nếu anh không về thì người nhà chị dâu chắc sẽ nghĩ lung tung đấy.”
Bàng Phi đưa vuốt đầu Bàng Yến hai cái, con nhóc này sao lại hiểu chuyện như vậy, hiểu chuyện đến mức khiến người khác đau lòng.
Ở lại đây là không thể nào, với tính cách của ba anh, chắc chắn sẽ không cho phép anh ở lại.
Cái gì nên đối mặt thì sớm muộn cũng phải đối mặt, nếu đã không thể trốn tránh thì nên thẳng thắn đối diện vậy.
Trên đường trở về nhà, Bàng Phi nhận được điện thoại của An Lộ: “Anh rể, anh với chị tôi lại sao vậy? Tôi nói này, hai người không thể cùng ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với nhau một chút sao?”
Khó có khi An Lộ lại gọi đến hỏi thăm, Bàng Phi rất vui: “Không có gì, cô đừng có lo lắng lung tung, một lát nữa là tôi về đến nhà rồi.”
“Anh về sao, thật tốt quá.
Vậy tôi đợi anh đấy, nếu anh không về thì tôi sẽ đợi anh cả đêm đấy.”
Có lúc An Lộ ngang ngược vô lý và bá đạo thật ra cũng khá dễ thương đấy chứ.
Về đến nhà họ An là hơn chín giờ tối, An Lộ và Tào Tú Nga đang ngồi trong phòng khách, phòng của An Dao ở trên lầu đang sáng đèn, cửa phòng đóng chặt.
Nghe thấy tiếng Bàng Phi trở về, An Lộ là người đầu tiên xông ra, giành lấy túi xách trong tay anh ôm vào ngực: “Anh rể, mau vào đi, tôi đã bảo thím Trương làm món sườn kho mà anh thích nhất rồi đấy.”
Đã chín giờ rồi mà bọn họ còn chưa ăn cơm? Đây là chờ Bàng Phi về cùng ăn sao?
“Thím Trương, thím Trương, dọn cơm đi.” An Lộ chạy vào phòng bếp gọi to.
Thím Trương đáp lại một tiếng, từng món ăn ngon được dọn lên bàn ăn, quả thật là cố ý chờ Bàng Phi về cùng ăn.
Món ăn đã được dọn lên xong, thím Trương nhìn lên lầu một cái, hỏi ý kiến của An Lộ: “Có cần gọi cô cả…”
“Không cần đâu, chị ấy thích ăn thì ăn, không thích ăn thì thôi!”
Tào Tú Nga không cách nào, liếc cô ta một cái: “Chị con đúng là đã nuôi một đứa phản bội, có người nào làm em như con sao?”
Bà nói xong thì buông đũa xuống, tự mình đi gọi An Dao.
Kết quả lại bị sập cửa, bà đen mặt quay trở lại.
An Lộ đắc ý cười: “Mặt nóng dán vào mông lạnh rồi đúng không.
Mẹ nhìn con xem, chẳng thèm dán mặt vào đâu, hừ.”
Tào Tú Nga lạnh mặt nhìn Bàng Phi, hỏi: “Rốt cuộc là hai đứa lại làm sao vậy?”
An Lộ cũng rất tò mò, chớp chớp mắt nhìn Bàng Phi: “Đúng đấy anh rể, anh và chị tôi lại cãi nhau à? Có phải chị ấy lại bắt nạt anh rồi không? Không sao, một lát nữa tôi sẽ giúp anh mắng chị ấy.
Nhưng anh phải đồng ý với tôi, sau này không được bỏ nhà ra đi nữa.”
Bỏ nhà ra đi, anh có ấu trĩ như vậy sao?
An Lộ giống như con sâu trong bụng anh, gật đầu nói: “Ấu trĩ, anh đúng là quá ấu trĩ rồi, giống như một cậu bé vậy, có chuyện gì là bỏ nhà ra đi.”
“Con đừng có cắt ngang.
Bàng Phi, con nói thật xem, cuối cùng là hai đứa làm sao?”
Nếu anh nói ra thì không phải là mách tội sao? Chỉ có phụ nữ mới đi mách tội!
“Mẹ, chuyện của tụi con, tụi con sẽ tự giải quyết, mẹ đừng bận tâm.” Bàng Phi bưng chén lên, soạt soạt vài cái liền ăn xong.
Anh ăn cơm xong thì lên lầu, cửa phòng của An Dao đúng lúc mở ra, giống như cố ý chờ anh vậy: “Tôi có việc muốn nói với anh.”
“Đúng lúc tôi cũng có lời muốn nói với cô.” Bàng Phi nói xong, xoay người đi vào phòng, An Dao cũng đi theo vào.
An Dao vội giải thích chuyện buổi sáng: “Lúc đó người của ngân hàng không đến nên tôi mới cùng La Lượng đến nhà hàng tây ngồi một lúc, không ngờ lại gặp mọi người.
Tôi cũng là sau đó mới biết chuyện La Lượng thanh toán hoá đơn cho anh.
Anh ấy không có ác ý gì đâu, chỉ là muốn giúp anh tiết kiệm chút tiền thôi.”
Trong lời nói còn có ý khác, đó là từ đầu đến cuối cô đều không thấy hổ thẹn, cũng không cảm thấy La Lượng làm như vậy là có gì không đúng.
Bàng Phi đặt túi xách lên giường, xoay người nhìn cô, rất nhiều câu hỏi chất vấn vào giây phút này đều nghẹn lại trong bụng, từ đầu đến cuối anh đều không nói ra lời.
Anh nghĩ vẫn là bỏ đi, An Dao và La Lượng sớm muộn gì cũng sẽ ở bên nhau, anh có ngăn cản ở giữa cũng vô dụng, đến cuối cùng người xấu hổ nhất vẫn là anh thôi.
“Không phải cô muốn ly hôn sao? Tôi đồng ý!”
Sắc mặt An Dao cứng lại: “Anh vẫn cảm thấy tôi và La Lượng cố ý?”
“Không phải, tôi tin những lời cô nói, nhưng tôi cũng tin trong lòng cô không có người nhà của tôi là thật.” Bàng Phi không muốn lãng phí nước bọt nữa: “Tối nay tôi trở về là muốn nói với cô chuyện này, ngày mai chúng ta đi làm thủ tục đi.”
An Dao ngẩn người không biết phải nói gì.
Ly hôn không phải là chuyện mà cô vẫn luôn muốn sao? Tại sao đến khi Bàng Phi nhẹ nhàng nói ra hai chữ này thì cô lại không muốn nữa?
Hiểu lầm, đúng vậy, chắc chắn là hiểu lầm.
Nếu cứ như vậy mà ly hôn, Bàng Phi sẽ mãi mãi mang theo sự hiểu lầm đối với cô, ấn tượng này sẽ khắc sâu vào trong đầu anh, mãi mãi không bao giờ mất đi được.
Không được, An Dao không cho phép hình tượng như thế này của bản thân lưu lại trong đầu một người đàn ông cả đời được.
“Bây giờ tôi lại không muốn ly hôn nữa.”
Bàng Phi nhíu mày nhìn cô: “Có ý nghĩa sao?”
“Không có ý nghĩa, nhưng ly hôn rồi không phải càng không có ý nghĩa sao?” Nói xong, cô xoay người rời đi.
Bàng Phi suy nghĩ kỹ càng câu nói đó của cô, hình như ý cô là cô thích cuộc sống như bây giờ? Nhất định là anh hiểu sai rồi, vậy rốt cuộc là có ý gì?
Anh nghĩ không ra, cũng không thể hiểu.
Chuyện ngày hôm qua giống như chưa từng xảy ra, An Dao nên đi làm thì đi làm, nên làm gì thì vẫn làm cái đó?
Từ đầu đến cuối An Lộ đều rất tò mò không biết tối qua Bàng Phi và An Dao đã nói gì, ăn vạ trên xe không chịu xuống.
Dây dưa không có kết quả, cô ta chuyển chủ đề lên người An Dao: “Chị tôi bây giờ giống như trở thành một người khác vậy, anh có thấy vậy không?:
Trong lòng Bàng Phi nghĩ, ngày nào cũng đều ở bên cạnh người mình thích, mặt đầy vui vẻ, đương nhiên là biến thành một người khác rồi.
Nhưng những lời này anh chỉ nói ở trong lòng mình mà thôi.
Sau khi đưa An Lộ đến trường, anh vẫn đến Trung Thái làm việc chưa thường ngày, bộ phận mới đã hình thành sơ bộ, trước mắt có một việc phải làm.
Kinh doanh nhỏ, loại mà có cũng được không có cũng được, Thời Phong nói là nhân cơ hội này để anh luyện cho quen tay trước.
Bàng Phi vô cùng nghiêm túc đối với công việc, trước khi đi đã nghĩ ra tất cả các khả năng có thể xảy ra, thậm chí là phải làm gì sau khi đối phương không đồng ý cũng đã nghĩ rồi.
Kết quả khi anh đến, người ta vừa nhìn thấy tư thái của bọn họ, trong chốc lát liền kinh sợ, trả lại công việc kinh doanh cho bọn họ một cách vô điều kiện.
Thời Phong nghe xong suýt nữa đã cười ra nước mắt: “Anh Bàng, vẫn là cậu lợi hại.
Công ty của đối phương tổng cộng không đến mười nhân viên, số người mà cậu đem theo còn nhiều hơn người trong công ty họ, họ có thể không sợ sao?”
Haiz, Bàng Phi đem theo nhiều người như vậy là để đi theo học tập, chứ đâu phải để đi gây sự, đây có được xem là thành công chỉ tốn một nửa công sức không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...