Sáng sớm, Diệp Phàm lại bắt đầu chạy bộ ột ngày mới, chạy được vài bước, hắn liền đụng phải 2 người cũng đang chạy bộ giống như hắn.
1 người chạy trước, 1 người chạy sau. Người chạy trước là một nam nhân trung niên, mặt chữ quốc (人), mắt to mày rậm, dáng người khôi ngô, thậm chí có thể được nói là lưng hùm vai gấu.
So ra mà nói thì dáng người nam thanh niên chạy phía sau cũng thấp và không to lắm, nhìn qua giống như là một người yếu đuối nhưng nếu cẩn thận quan sát có thể phát hiện thân hình của hắn vô cùng rắn chắc, toàn thân tràn ngập lực lượng.
Ngoài ra, mỗi bước chạy của hắn đều rất nhẹ nhàng, mỗi bước đều cách nhau một khoảng nhất định.
Càng làm cho người ta ngạc nhiên là thanh niên vẫn luôn duy trì một khoảng cách nhất định với nam nhân trung niên ở phía trước, ánh mắt luôn chú ý đến 4 phía.
Khi Diệp Phàm xuất hiện, ánh mắt của hắn như đao đảo qua, giống như là muốn đâm thủng Diệp Phàm.
Sau đó hắn chuyển dời ánh mắt đi nhưng mà khuôn mặt lại lộ ra vẻ cảnh giác giống như hắn đã cảm nhận được khí tức nguy hiểm trên cơ thể Diệp Phàm.
Mà nam nhân trung niên kia chẳng những không có cảnh giác Diệp Phàm, còn giảm tốc độ lại, chủ động chào hỏi Diệp Phàm:
-Hiện này trong xã hội người trẻ tuổi giống Diệp tiên sinh rèn luyện buổi sáng cũng không có bao nhiêu a.
-Nếu như tôi nhớ không lầm, chúng ta chỉ gặp nhau vào lúc luyện công buổi sáng, cũng chưa có biết nhau, tại sao ông biết tôi họ Diệp?
Lần đầu tiên Diệp Phàm gặp 2 người này đã cảm thấy bọn họ không đơn giản, bất quá hắn cũng không có hỏi thăm, hiện giờ thấy đối phương nói ra họ của mình thì hắn lập tức nhíu mày.
Dường như nhận ra vẻ bất mãn của Diệp Phàm, nam nhân trung niên cươi nói:
-Diệp tiên sinh không nên hiểu lầm, tôi không phải là cố ý thăm dò cậu, mà là hiện giờ cậu đã nổi danh khắp thương giới Hàng Hồ rồi.
-Hả?
Diệp Phàm có chút ngạc nhiên, mặc dù hắn biết người của tập đoàn đếu noi rằng hắn là người có công lớn nhất trong vụ đấu thầu hạng mục kia, tuy nhiên hắn thật không ngờ mình có thể nổi danh trong thương giới ở Hàng Hồ.
-Diệp tiên sinh, tôi tự giới thiệu, tôi họ Lưu, tên Thiên Quân.
Nam nhân trung niên tên là Lưu Thiên Quân thấy Diệp Phàm có chút ngạc nhiên, dừng bước lại, chủ động vươn tay ra.
Mắt thấy Lưu Thiên Quân không có ác ý, Diệp Phàm cũng bắt tay.
-Diệp tiên sinh, thật không dám giấu, hiện giờ dường như cả thương giới Hàng Hồ đều biết rằng cậu là người cứu Tô Vũ Hinh tiểu thư, hơn nữa trong lúc vô tình cậu lại phát hiện ra Từ Vĩ Trạch là gian tế ở tập đoàn Lục Hồ, giúp tập đoàn Lục Hồ giành được hạng mục Tân Hà khu nhất kỳ.
Nói tới đây, Lưu Thiên Quân dừng lại một chút, nhìn vào Diệp Phàm rồi tiếp tục nói:
-Ngoài ra, còn có tin tức cho rằng Tô gia có thể hạ gục Hà gia, hoàn toàn là do công lao của Diệp tiên sinh.
-Thật không ngờ tôi lại nổi tiếng như vậy.
Diệp Phàm mặt không đổi sắc, nở nụ cười tự giễu:
-Tôi chỉ là một bác sĩ mà thôi, có thể giúp Tô gia hạ gục Hà gia, điều này những người đó nghĩ ra được a.
"Ha ha..."
Lưu Thiên Quân nghe vậy, cười sang sảng:
-Những người đó cho rằng Tô Vũ Hinh tiểu thư nắm giữ hồ sơ đen của Hà gia, mà mạng sống của Tô Vũ Hinh tiểu thư lại được Diệp tiên sinh cứu lấy, như vậy, nói Diệp tiên sinh có công lao cũng không tính là khoa trương rồi.
Diệp Phàm cười cười, không có nói tiếp.
-Diệp tiên sinh, vài lần tôi thấy sau khi cậu chạy bộ xong đều đến rừng cây phía Tây để luyện quyền, chẳng lẽ cậu tập võ sao?
Lưu Thiên Quân lại hỏi.
Giọng nói Diệp Phàm trở nên lạnh lẽo:
-Lưu tiên sinh, ông muốn tra hộ khẩu sao?
Bá!
Diệp Phàm vừa nói xong, thanh niên sau lưng Lưu Thiên Quân liền nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, cảm giác kia giống như chỉ cần Lưu Thiên Quân ra lệnh thì hắn sẽ làm thịt Diệp Phàm ngay và luôn.
-Diệp tiên sinh hiểu lầm rồi.
Lưu Thiên Quân cười khổ:
-Là như vậy, tôi nghe nói đoạn thời gian trước cậu từng xảy ra ẩu đả ở trước quán Barr CC, cho nên tôi muốn nhắc nhở Diệp tiên sinh một chút.
-Quán Bar CC là do ông mở sao ?
Diệp Phàm hơi nheo mắt lại.
Cảm nhận được hàn ý trên người Diệp Phàm, dù là dù là Lưu Thiên Quân bước chân vào giang hồ nhiều năm cũng không khỏi cảm thấy lạnh cả người, thế cho nên hắn liền lắc đầu:
-Không phải của tôi, là của Kiều Bát Chỉ.
-Kiều Bát Chỉ?
-Tên thật là Kiều Bình, ngoại hiệu Kiều Bát Chỉ, là một đường chủ của Nam Thành Hồng tại Hàng Hồ, mọi người gọi hắn là Bát gia.
Lưu Thiên Quân trầm giọng nói:
-Ngày đó Diệp tiên sinh đánh người trước quán Bar CC, chẳng khác gì là đá bãi của Kiều Bát Chỉ, tuy rằng tôi không biết tại sao Kiều Bát Chỉ không có làm gì với Diệp tiên sinh nhưng mà hắn là một người thích sĩ diện, chắc chắn sẽ gây phiền toái cho Diệp tiên sinh.
-Thì ra là thế, đa tạ Lưu tiên sinh nhắc nhở.
Mặc dù Diệp Phàm biết Lưu Thiên Quân sẽ không vô sự mà ân cần, nhưng dù sao Lưu Thiên Quân cũng nhắc nhở hắn cho nên hắn tỏ ra khách khí mà cảm ơn.
Lưu Thiên Quân cười cười, không nói cái gì nữa.
Diệp Phàm thấy thế, cũng không nói lời vô ích, cáo từ rồi tiếp tục chạy bộ.
-Lão bản, ngài muốn mượn tay hắn để đối phó với Kiều Bát Chỉ sao?
Đợi Diệp Phàm chạy xa, thanh niên phía sau hỏi.
-15 tuổi ta đã bước chân vào giang hồ, gặp qua rất nhiều hạng người, có thể để ta coi trọng cũng không nhiều lắm, hắn là một trong số đó.
Lưu Thiên Quân hỏi một đằng, trả lời một nẻo:
-Tiểu Đao, cảm giác của cậu thì sao?
-Lão bản, không nói dối ngài, mỗi lần thấy hắn tôi đều cảm thấy áp lực.
Thanh niên tên là Tiểu Đao nhớ đến hàn ý lạnh lẽo bùng nổ trên người Diệp Phàm lúc nãy, vẻ mặt tỏ ra ngưng trọng:
-Hắn rất mạnh, còn mạnh đến chừng nào thì tôi cũng không nhìn ra được bất quá có thể khẳng định, nếu như tôi ám sát hắn, xác suất thành công sẽ không vượt qua 3 thành.
-Cái gì?
Lúc này đến phiên Lưu Thiên Quân biến sắc.
Thanh niên Tiểu Đao này từng là một thanh đao nhọn trong bộ đội đặc chủng TQ, luận về võ học có lẽ không bằng Vũ Hà bên cạnh Kiều Bát Chỉ nhưng mà Tiểu Đao lại tinh thông các thuật giết người.
Dùng lời Tiểu Đao mà nói: Tôi đánh không lại Vũ Hà nhưng tôi có thể giết hắn.
Hiện giờ, Tiểu Đao lại nói nếu ám sát Diệp Phàm, xác suất không quá 3 thành, điều này có thể làm cho Lưu Thiên Quân không khiếp sợ sao?
-Ta vốn chỉ muốn lợi dung hắn kéo Tô gia về phe chúng ta, hiện giờ xem ra uy hiếp của hắn đối với Kiều Bát Chỉ cũng không nhỏ so với Tô gia.
Sau khi hết khiếp sợ, Lưu Thiên Quân nhịn cười không được.
…
Khi mặt trời đỏ hoàn toàn mọc hẳn, Diệp Phàm kết thúc luyện công, trở về biệt thự số 2 Tô gia.
-Chào cậu, Diệp thần y.
Trong bếp của biệt thư, Tô mẫu đang làm điểm tâm, thấy Diệp Phàm trở về, trước tiên mỉm cười chào hỏi.
-Chào dì.
Diệp Phàm cười cười, lập tức đi về phía thang lầu.
Diệp Phàm mới vừa vừa lên lầu, liền thấy Tô Vũ Hinh mặc đồ ngủ từ phòng ngủ đi ra, chủ động hỏi:
-Sao không ngủ thêm đi?
-Thói quen rồi, không ngủ được?
Có lẽ là nhớ lại chuyện tối qua, nên Tô Vũ Hinh có chút mất tư nhiên khi nhìn Diệp Phàm.
Diệp Phàm tâm sáng như gương, chủ động nói sang chuyện khác:
-Cô giúp tôi tìm tài liệu về Kiều Bát Chỉ.
-Kiều Bát Chỉ?
Nghe 3 chữ này, Tô Vũ Hinh sửng sốt, tuy rằng nàng không biết Kiều Bát Chỉ nhưng lại nghe nói qua đại danh của Kiều Bát Chỉ hơn nữa còn biết Hà Phượng Hoa từng lui tới với người này.
-Ừh, còn có tư liệu về Lưu Thiên Quân nữa.
Diệp Phàm nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu.
-Được.
Tô Vũ Hinh vốn là đáp ứng, sau đó lo lẳng mà hỏi:
-Bọn hắn đều là người trong hắc đạo, anh muốn tìm tư liệu của họ để làm gì? Chẳng lẽ bọn hắn trêu chọc anh sao?
-Cũng không tính là trêu chọc.
Diệp Phàm như có điều suy nghĩ:
-Chỉ là phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...