Vừa nghĩ tới khi con gái của mình trong tương lai mỉm cười ngọt ngào với một người đàn ông xa lạ, vươn hai tay ra gọi hắn : “Cha, ôm ôm…”
Mặc kệ là chuyện gì, cứ nghĩ tới con gái mình gọi một người đàn ông khác là cha giống như gọi mình làm cho hắn không cách nào tiếp nhận được.
“Cha?” Cục cưng nhẹ nhàng kêu hắn, mặt mày hớn hở nhìn mặt Vinh Ninh trở nên hết sức khó coi.
“Ừ…” Vinh Ninh giật mình trả lời một tiếng, nét mặt vừa rồi tan biến, nhìn cục cưng nét mặt đang tươi cười, “ Cha cột tóc cho con đi.”
Cục cưng ánh mắt lấp lánh nhìn Vinh Ninh tay đã sớm nắm thành quả đấm, trên mặt đột ngột nổi đầy gân xanh, như chỉ cần thêm một chút sẽ nổ tung.
“ Cũng không sao cả, cha không cột tóc cho con cũng được, dù sao cũng có rất nhiều chú đang xếp hàng chờ cột tóc cho con nha.”
Cục cưng mang bộ dáng tươi cười khéo léo hiểu lòng người khác, dịu dàng như ánh mặt trời ấp áp trong ngày mùa đông lạnh giá.
Ánh mắt ấy nhìn vào làm cho Vinh Ninh cảm thấy giống như hàng ngàn lưỡi dao, từng nhát, từng nhát đem *** hắn cắt đứt, máu thịt đầm đìa đau đớn không thể tượng tượng được.
“ Cục cưng không cần khách khí với cha.”
Cục cưng càng dùng ánh mắt thông cảm nhìn hắn, hắn càng cảm thấy tội ác của hắn tài trời cùng với lòng tự trọng bị đánh đổ.
“ Ôi chao?” Cục cưng nháy mắt, bộ dáng tò mò nhìn hắn “ Cha, sao sắc mặt của cha hình như không tốt lắm? Có phải ngã bệnh rồi không?”
Cục cưng đưa tay đỡ lấy cái trán của Vinh Ninh. Khi bàn tay nhỏ bé mang đến một cảm giác dịu nhẹ, ấm áp chạm vào, trong tim Vinh Ninh sinh ra một rung động mãnh liệt.
“ Không có, cha không có bị bệnh.” Vinh Ninh trả lời cục cưng, giọng nói thật dịu dàng hiếm có.
Kéo bàn tay nhỏ bé của cục cưng, đặt trong lòng bàn tay mình, lẳng lặng ngắm.
Đây là con của hắn, bên trong thân thể này đang chảy dòng máu của hắn, cục cưng đáng yêu như vậy, lương thiện như vậy, tại sao có thể kêu người khác bằng cha được chứ?
Hắn đối với cục cưng ngoại trừ áy náy còn có yêu thương, áy náy vì không bên cạnh khi bà xã mang thai, không ở bên cạnh khi bà xã sinh con, không bên cạnh cục cưng từ bé đến giờ.
Hắn còn chưa đền bù, chưa yêu thương đủ thì làm sao có thể nhìn người khác đem con hắn cướp đi?????
“Cha?” Cục cưng lần nữa kêu hắn, Vinh Ninh mới dời ánh mắt tới cục cưng đang ôm trong ngực, gương mặt tươi cười xóa đi tảng băng ngàn năm không đổi từ trước đến giờ nhìn con gái.
“ Để cha chải đầu cho con.”
Cục cưng suy nghĩ một chút, cuối cùng bất đắc dĩ trả lời “ Vậy cũng được…”
“ Nhưng mà….” Vinh Ninh thay đổi, đột nhiên muốn đưa ra điều kiện.
“ Nhưng mà cái gì?”
“ Nhưng mà cục cưng có thể nói cho cha biết một vài chuyện trước kia của mẹ con hay không?” Vinh Ninh trên mặt đầy vẻ đáng thương nhìn cục cưng, “ Cục cưng cũng biết, cha bị mất trí nhớ, có một số việc cố nhớ nhưng cũng không thể nhớ nổi, cha thật sự muốn biết chuyện của mẹ con, cũng muốn biết cục cưng mấy năm nay sống như thế nào, có tốt hay không?”
Cục cưng thở dài đưa bàn tay nhỏ bé vuốt gương mặt của Vinh Ninh, “Được rồi, cha, cục cưng sẽ nói cho cha biết một số chuyện của mẹ, nhưng mà cha muốn biết tên của mẹ, mẹ ở đâu, mẹ như thế nào qua lời nói của con…”
“Ừ!” Vinh Ninh gật đầu như giã tỏi.
Trên ti vi đều diễn như vậy, nam chính hoặc nữ chính mất trí nhớ, chỉ cần nghe được tên của đối phương, hoặc là nhìn thấy được đối phương, đều có khả năng khôi phục lại trí nhớ. Chỉ cần cục cưng đem những chuyện này nói cho hắn biết, hắn có thể nhớ được ít nhiều.
Nếu như qua lời nói mà không nhớ ra được…
Hắn liền cho công ty giải trí mà hắn quản lý ai dám thực hiện các tiết mục nam chính hoặc nữ chính mất trí nhớ, còn dùng những nội dung cẩu huyết như vậy thì đừng trách hắn sữa chữa, bác bỏ không thương tiếc.
Trong lúc Vinh Ninh âm thầm nghĩ, cục cưng lại mở miệng nói: “ Những chuyện này cục cưng sẽ không nói cho cha biết.”
“ Vì cái gì…” Vinh Ninh đưa ra gương mặt đáng yêu, muốn bao nhiêu ủy khuất liền có bấy nhiêu ủy khuất.
“ Nếu như cha ở trên bờ sông câu cá, có một người đi ngang qua bên cạnh cha, đồng thời cha câu dính một con cá to, người đi đường kia nói con cá đó là của hắn, cha sẽ cho hắn sao?”
“ Đương nhiên sẽ không.” Đó là hắn khổ cực câu được cá, coi như có ném trở lại sông, hắn cũng không bao giờ cho người khác.
“ Cho nên…” Cục cưng đưa ra vẻ mặt bất đắc dĩ, “ Cha cùng mẹ con này nọ, kết quả cha chẳng những làm đau mẹ con lại không cùng mẹ con ở một chỗ, mẹ phải đem con rời đi, cha lại mất trí nhớ, không nhớ rõ mẹ, đợi đến khi cục cưng xuất hiện, cha lại muốn tìm lại mẹ, trên thế giới làm gì có chuyện dễ dàng như vậy để cho người chiếm tiện nghi a?”
Vinh Ninh trầm mặc, sau một thời gian mới phản ứng, khóe miệng co rút, “ Cho nên…”
“ Cho nên…” Cục cưng khuôn mặt nghiêm trang nói từng chữ một “ Tự, mình, nghĩ!”
Vinh Ninh khóc không ra nước mắt.
“ Cha, đừng đem khuôn mặt như khóc tang thế, ông nội không phải còn tổ chức cho cha đi coi mắt hay sao? Nếu cha không nói là đã có cục cưng, hoặc nói trễ a, đến lúc đó, con không đồng ý cho cha lấy mẹ ghẻ thì cha cũng đừng trách con.”
Cục cưng lập tức phủi bỏ trách nhiệm, Vinh Ninh mím môi, âm thầm nắm chặt dây cột tóc trong tay.
Hắn đời này ở phương diện tình cảm rất cố chấp. Cục cưng là con gái của hắn, chỉ có thể gọi một mình hắn là cha, mà mẹ của cục cưng, đời này không phải cô ấy hắn sẽ không cưới.
Liền nghĩ tới cả đời này hắn cũng không thể nhớ nỗi chính mình cùng với mẹ của cục cưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Gần gũi cũng có thể kết hôn, như thế nào đã từng lui tới thì không thể?
Chỉ cần cục cưng ở bên cạnh hắn qua thời gian dài, cục cưng nhất định sẽ bị tình thương của hắn làm cảm động, đến lúc đó sẽ nói với mình tin tức của mẹ, sau đó hắn sẽ theo đuổi và cưới mẹ của cục cưng.
Ba người…. A, quên mất, hắn còn có một người em trai, bốn người bọn họ cả đời đều ở cùng một chỗ, vĩnh viễn không xa rời!
Vinh Ninh trong lòng tính toán thật tốt, hơn nữa trong lòng làm rõ suy nghĩ, chuẩn bị kế hoạch chiến đấu.
Tay cũng không nhàn rỗi, cầm lấy lược chải đầu cho cục cưng.
Vinh Ninh mải mê suy nghĩ, đương nhiên không phát hiện trong ánh mắt cục cưng có một tia giảo hoạt chợt lóe không biết tận cùng vì điều gì.
Cục cưng giống như một ác ma nhỏ, toàn thân đều tràn ngập sát khí, nhưng sau lưng lại có đôi cánh của thiên thần.
Cục cưng cười lộ ra hàm răng trắng tinh, trong nháy mắt, làm cho người khác không hiểu được suy nghĩ từ sâu nội tâm của bé.
Chỉ mới bắt đầu, bắt đầu thôi!
----- ---- ----- ---- ----- ---- ---- ---- ----- --- --- ---- ---- ---- ----- ----- ---- ----- ---- ---- ---- -----
Vinh Ninh cho tới bây giờ cũng không có cảm giác bản thân mình ngu ngốc như vậy.
Bất kể là châu báu cỡ nào, hắn cũng có thể bắt bọn họ thiết kế thành dây chuyền thật xa hoa độc nhất vô nhị.
Nhớ khi hắn còn nhỏ đã từng dùng đậu đen khắc lên đó một cung điện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...