“Nhớ rõ, thì làm phiền anh đưa phần quà đã thiếu nợ tôi bù lại
cho tôi.” Đông Bác Hải rất nghiêm túc bình tĩnh đưa mắt nhìn gã và nói, nhưng
điều này đối với Đông Hải Sinh mà nói là rất ngây thơ lại càng buồn cười.
“Ha ha ha, mày thật sự cho rằng tao sẽ tặng quà cho mày sao,
đồ ngu, tao lừa gạt mày thôi.” Gã càng chột dạ càng cười lớn tiếng, “Ít giở trò
với tao đi, mau thả Đông Hải đi, nếu không tao không dám cam đoan có thể mất
kiên nhẫn mà bắn nó một phát hay không.” “Đừng làm loạn.” Mềm không được, Đông
Bác Hải đổ mồ hôi, nhìn về phía Đông Đông Hải, “Phi Tước, thả anh ta.” “Cha, thả
ông ta, mẹ càng nguy hiểm hơn.” Cậu bé không đồng ý nói.
“Thả người!” Mặc Phi Tước hiểu anh, bảo người buông Đông
Đông Hải ra, anh ta sợ tới mức chỉ còn lại nửa cái mạng.
“Yên tâm đi, anh rể tự có chừng mực.” Thấy cậu bé nhíu khuôn
mặt nhỏ nhắn, Chúc Kỳ ấn bờ vai của cháu, nói an ủi cháu, và gật đầu một cái, cậu
cũng chỉ có thể ký thác hi vọng lên trên người cha.
Bị gã siết chặt, hơi thở của Vô Song có chút khó chịu, nghẹn
đỏ mặt, ho khan một chút, Đông Bác Hải thấy thế cũng lo âu đến mức sắp mất đi một
chút kiên nhẫn cuối cùng để cùng kéo dài với anh ta, và gầm nhẹ: “Đông Hải
Sinh, tôi đã theo lời của anh thả Đông Đông Hải, anh cũng mau thả Vô Song đi.”
“Cầu xin tao đi, mày cầu xin tao, có lẽ tao sẽ suy tính.” Gã cười gằn.
“Tôi cầu xin anh, cầu xin anh mau thả Vô Song ra.” “Đông Bác
Hải, có ai cầu xin như mày hay sao? Hả?” Gã tà ác nhướng lông mày, Vô Song hít
một hơi thật mạnh, “Không cần, Bác Hải đừng cầu xin anh ta.” Cô tình nguyện chết,
cũng không muốn anh vì cô mà chịu bất kỳ khuất nhục nào.
“Cầu người, là phải quỳ xuống cầu.” Đông Hải Sinh càng siết
chặt cổ của Vô Song hơn một chút, ý cảnh cáo cho thấy muốn cô câm miệng! “Không
~” Bị gã siết chặt đến không thể hít thở, Vô Song đau đớn nhắm hai mắt lại, đôi
tay kéo cánh tay của gã thật chặt, cố gắng kéo tay của gã xuống, nhưng lại
không được, lực trói gà của cô sao có thể địch được sức mạnh của đàn ông.
“Đông Hải Sinh, mau buông cô ấy ra.” Đông Bác Hải giận đến mức
sắc mặt xanh mét, gấp đến độ bước tới phía trước một bước, Đông Hải Sinh cười gằn
lui về phía sau nửa bước, “Không phải muốn cầu xin tao à, nhanh lên một chút
đi, tao chờ được, nhưng nó không chờ được.
.
.
.
.
.” Gã tà ác liếc mắt nhìn Vô Sông thiếu dưỡng khí nghiêm trọng,
lại nhìn về phía Đông Bác Hải, rất tốt, cái gã muốn chính là bức nó đến vẻ mặt
đau đớn này —— “Không.
.
.
.
.
.” Trong miệng không phát ra được một tiếng, Vô Song chỉ có
thể liều mạng gào thét ở trong lòng, Bác Hải đừng cầu xin anh ta, đừng cầu xin
anh ta.
.
.
.
.
.
“Mẹ.” “Chị.” “Hải Sinh mau thả Vô Song.” Phía dưới mỗi một
người đều đổ mồ hôi lạnh thay Vô Song, gấp đến độ giống như là đang ở trên cáp
treo vậy, tim chợt cao chợt thấp.
“Ảnh Tử, cậu có biện pháp gì có thể một phát bắn gục hắn ta
không?” Bạch Dạ nắm chặt súng lục, nhỏ giọng hỏi ở bên tai Ảnh Tử.
“Không có.” Ảnh Tử bất đắc dĩ, đối phương cũng là một cao thủ
dùng súng, không có nắm chắc trăm phần trăm nổ súng, cậu cũng không dám tùy tiện
nổ súng, cậu sợ đánh lén không thành công, đối phương sẽ dùng Vô Song để che
súng.
“Tôi cầu xin anh, thả Vô Song.” Đông một tiếng, hai đầu gối
của Đông Bác Hải quỳ xuống, cặp mắt đựng đầy nước mắt, không phải khuất nhục mà
là sợ, nhìn Vô Song thoi thóp, anh gấp đến độ gầm thét như sói như hổ, “Mau
buông cô ấy ra, cô ấy sắp không thể hít thở rồi.” “Mày gấp cái gì, nó còn chưa
chết.” Gã không nhanh không chậm mà cười thoải mái, khuỷu tay buông lỏng ra một
chút, khiến Vô Song có thể lấy được hơi tàn “Khụ khụ khụ ——” Một trận ho kịch
liệt đi qua, Vô Song nhìn Đông Bác Hải và rơi lệ lã chã: “Anh ngốc, đại ngốc
nghếch, em không đáng để anh quỳ xuống.” “Em đáng giá.” Ánh mắt của anh lập lòe
cười nói với cô.
Cô khóc đến khàn tiếng, lắc đầu, cô không đáng giá, thật sự
không đáng giá! “Đông Hải Sinh anh rốt cuộc muốn tôi làm sao làm mới bằng lòng
thả Vô Song, anh nói đi, tôi làm theo.” Thu lại nụ cười tình cảm, anh trợn mắt
với Đông Hải Sinh.
“Tao muốn mày.
.
.
.
.
.” Lúc này, một hồi chuông điện thoại cắt đứt lời của gã, gã
lấy điện thoại ở trong túi Tây phục ra, liếc mắt nhìn liền nhận, “A lô?” Giọng
nói rất bực mình.
“Tiên sinh, cô Yên nhi tự sát ở trong phòng, trong phòng chảy
ra ngoài rất nhiều máu, cửa không mở ra được, ⒓đến bây giờ cũng còn chưa có tới, tiên sinh ngài mau trở về xem
một chút đi.” Giọng nói run rẩy của cô giúp việc rõ ràng là bị sợ tới mức không
nhẹ, thở dốc hai cái nặng nề, lúc này, mặt của Đông Hải Sinh liền trắng bệch, đồ
đàn bà đáng chết, thực có can đảm tìm chết, mẹ kiếp.
Trong cơn giận dữ gã dùng sức ném điện thoại rơi bể.
“Lui ra, toàn bộ tất cả đều lui qua một bên cho tôi ——” Gã cực
kỳ tức giận mà rống một tiếng với người ở phía lầu dưới, trong tay gã có con
tin, mọi người chỉ có thể theo lời nói của gã mà làm, ngoan ngoãn lui sang một
bên, Đông Bác Hải nôn nóng muốn thử đứng dậy, nhưng bị mắt lạnh hung ác của gã
làm cho yên tại chỗ —— “Mày cũng lui qua một bên, ném khẩu súng tới đây, mau ~”
Nghiêng đầu gã lại nói với lầu dưới: “Tụi mày cũng thế, ném toàn bộ súng ra
ngoài cửa sổ, nếu mà tao phát hiện có ai dám dấu một cây súng nào, tao sẽ lấy mạng
của con nhỏ này, mau.
.
.
.
.
.” Gã cầm súng chỉa vào đầu của Vô Song, mọi người không dám
chần chờ một giây, tất cả đều ném súng ra ngoài cửa sổ, gã kèm Vô Song đi xuống
lầu dưới, mỗi một bước đều đi hết sức cẩn thận, Đông Bác Hải nhiều lần muốn đứng
dậy đuổi theo, đều bị gã phóng mắt lạnh đến làm cho cứng đờ, chỉ có thể trơ mắt
nhìn Vô Song.
“Hải Sinh thu tay lại đi, cha cầu xin con nể mặt cha người lớn
nhất ở đây, đừng làm tổn thương tới ngừơi vô tội.” Lúc gã kèm Vô Song đi tới cửa
chính, thì ông cụ lại một lần nữa khuyên nhủ gã, nhưng kết quả vẫn là không có
kết quả, gã hoàn toàn coi như ông cụ nói tào lao, không rãnh mà để ý tới.
“Anh, tột cùng là chuyện gì xảy ra, anh hận Đông Bác Hải,
thì cũng không cần thiết phải giết người ~ anh, giết người là phạm pháp đó.” Đông
Đông Hải kẻ lỗ mãng ở trong cuộc ân oán này, từ đầu đến cuối đều là một người
ngoài cuộc, anh ta rất ngu cũng rất ích kỷ, chỉ biết suy nghĩ chuyện của mình,
chuyện bất lợi đối với mình, không liên quan đến mình, cho tới bây giờ đều là
ra vẻ việc không liên quan đến mình, tâm thái luôn treo thật cao, cho nên gã
hoàn toàn không rõ ràng đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.
Đông Hải Sinh chỉ rất là đồng tình nhìn anh ta một cái, cũng
không có nói gì, mang theo Vô Song đi ra ngoài.
Tên ngốc đáng thương, ngu xuẩn như heo, đúng là người ngốc
cũng coi như là có ngốc phúc, nhiều năm như vậy anh ta sống một cuộc sống thoải
mái, dễ chịu.
Đông Hải Sinh kèm Vô Song đi tới trước một chiếc xe thể
thao, mở cửa xe, gã mạnh mẽ nhét cô vào trong xe, vừa lên xe thì gã trực tiếp
khóa cửa xe lại, sau đó khởi động xe thể thao, nhanh chóng đi tới phía trước ——
Phía sau, Đông Bác Hải và mọi người cũng lái ô-tô đuổi theo, Mặc Phi Tước và
anh ngồi một chiếc xe, vốn là bọn họ có thể tách ra ngồi, nhưng Mặc Phi Tước đối
với anh không an tâm, sợ anh kích động sẽ không cần để ý, đến lúc đó Vô Song
không có cứu được, mà cũng làm mất mạng của anh luôn, vậy coi như là tiền mất tật
mang.
“Bạch Dạ, nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, nhanh lên
một chút.
.
.
.
.
.” “Chủ tử, đã là cao nhất rồi.” Bên trong một chiếc xe việt
dã cải tiến khác , cậu bé ngồi ở vị trí kế bên tài xế đã thúc giục Bạch Dạ tăng
tốc, tăng tốc, nhưng Bạch Dạ đã nâng tốc độ xe tới mức cao nhất rồi, không thể
tăng thêm, cậu là quá lo lăng cho an nguy của mẹ, cho nên mới gấp đến độ không
biết nên làm thế nào cho phải, Ảnh Tử ngồi ở phía sau đưa qua cổ an ủi cậu bé
và nói, “Chủ tử, cậu đừng vội, phu nhân sẽ không có việc gì.” “Đông Hải Sinh là
kẻ điên, chuyện gì cũng làm ra được.” Cậu đã hoàn toàn mất đi lý trí, tùy thời
đều có thể muốn mạng của mẹ, cậu không vội mới là lạ.
Bạch Dạ đã tăng tốc độ xe tới cực điểm, nên không dám qua
loa, mắt không chớp mà nhìn chằm chằm vào đường phía trước, mắt cũng không dám
liếc, lời muốn nói chỉ có thể nhịn ở trong lòng, mà cái tên Ảnh Tử này khá ngốc,
không biết an ủi người ta thế nào, cho nên bên trong xe lọt vào trầm mặc.
.
.
.
.
.
Ba chiếc xe ở trên đường cao tốc giống như điên cuồng so
tài, ở bên trong chiếc xe thể thao trước mặt Vô Song ngồi yên lặng ở vị trí kế
bên tài xế, không làm ầm ĩ, vẫn còn rất nhàn hạ thoải mái mà thưởng thức phong
cảnh ven đường, thấy trên trán gã toát ra mồ hôi lạnh, cô đột nhiên nở nụ cười,
“Anh đang lo lắng cái gì?” Đông Hải Sinh giống như để ngoài tai lời cô nói,
không đáng trả lời.
“Có phải vội đi cứu người hay không?” Lúc anh ta nói điện
thoại, cô có nghe được một vài lời, hình như là người nào đó ầm ĩ tự sát, thấy
Đông Hải Sinh lo lắng tức giận như vậy, lúc ấy Vô Song còn có kinh ngạc một
chút, anh ta cũng biết yêu? A! “Câm miệng.” Tâm tình của gã kích động dị thường
nên mất khống chế, vừa đua xe vừa quát.
“Đông Hải Sinh anh có biết không, nghe xong chuyện xưa mà
anh nói với tôi, tôi thật sự rất đồng tình với anh, nhưng anh không cảm thấy
anh làm như vậy là sai sao? Mẹ của Bác Hải là người thứ ba nhúng tay vào đúng
hay không đúng, nhưng mà bà ấy đã lựa chọn rời đi, hơn nữa đã rời đi không phải
sao, là mẹ của anh quá cực đoan cố chấp, mới có thể gây thành quả đắng như thế,
đây không phải là lỗi của mẹ Bác Hải.” “Cô, mẹ kiếp, câm miệng cho tôi!” Hiện tại
cái gì gã cũng không muốn nghe, trong lòng gã rất khó chịu.
“Đông Hải Sinh, anh cũng có người yêu, hãy nhớ lại một chút
đi, khi anh biết cô ấy muốn rời khỏi anh thì tâm tình của anh là gì?” Tim của
gã rất đau, rất đau, một khắc kia cảm giác giống như linh hồn đều bị rút đi vậy,
hận không thể lập tức bay đến trước mặt cô ấy, không cho phép cô ấy có chuyện,
đây chính là cảm giác yêu một người sao? Cha cũng là vì quá yêu người đàn bà
kia, nên mới có thể bỏ lại mẹ không để ý, tình yêu thật không sai sao? Vô tội
sao? Hít vào một hơi lạnh, gã cưỡng ép mình không thể bị vài ba lời của cô ta
đánh bại, ánh mắt của gã hung ác liếc cô một cái, cắn răng nghiến lợi: “Cô thật
sự cho rằng tôi không dám giết cô sao?” “Không, tôi chỉ muốn cho anh nhận rõ
mình sai đến mức nào.” “Cô đang dạy dỗ tôi?” Gã cười lạnh, liếc mắt kính sau xe
một cái, thấy phía sau có xe đuổi theo, thì gã híp con ngươi nguy hiểm.
“Tôi chỉ đang giảng đạo lý với anh.” “Cô cảm thấy tôi sẽ
nghe lời cô?” “.
.
.
.
.
.
Không biết.” Vô Song lộ vẻ lúng túng, cô thấy thực sự giảng
đạo lý với anh ta như là nói với vịt với gà vậy.
“Bin bin bin.
.
.
.
.
.” Xe cuar Đông Bác Hải rất nhanh đã chạy tới, nhấn còi ô tô
—— “Đông Hải Sinh dừng xe! Chết tiệt! Anh mau ngừng xe cho tôi!” Anh nhìn qua
xe, lớn tiếng kêu gào với Đông Hải Sinh, tốc độ xe đã tăng đến mức tối đa, tốc
độ lái gần như song song với gã, hai con mắt của anh đỏ đến kinh người tìm nhìn
xem Vô Song có bình yên vô sự hay không, thấy cô vẫn còn hoàn hảo không hao tổn
gì ngồi ở bên cạnh gã, anh mơ hồ mà thở phào nhẹ nhõm, cố gắng vượt qua thế
nhưng tốc độ xe có hạn, tốc độ lớn nhất chính là cùng gã giữ vững thăng bằng,
như vậy sẽ rất nguy hiểm, bởi vì thỉnh thoảng sẽ có chiếc xe xông tới, tránh
không kịp, rất có thể là xe hư người chết.
.
.
.
.
.
“Đông Hải Sinh, dừng xe! Mau ngừng xe cho tôi! Chết tiệt!”
Anh điên cuồng gào thét.
“Cẩn thận, phía trước có xe.” Mặc Phi Tước ở bên cạnh hoảng
sợ nhắc nhở anh, lo lắng của anh ấy rất là chính xác, anh kích động thật sự mặc
kệ hậu quả.
“Bác Hải.” Nhìn Đông Bác Hải liều mạng đuổi theo như vậy, Vô
Song lại bị cảm động đến nát lòng.
“Bác Hải, anh bình tĩnh một chút.” Mặc Phi Tước có chút khiếp
sợ mà không dám để cho anh lái xe, quá điên cuồng, ở nơi này mà cứu người, rõ
ràng là mất mạng, nhìn xe đối phương vừa vượt qua trước mặt bọn họ, Đông Hải
Sinh giận đến mức gân xanh nổi lên, một quyền đánh lên trên tay lái, không dám
buông lỏng mà đạp mạnh chân ga, tay nắm chặt tay lái bốc lên mồ hôi lạnh, theo
sát phía sau.
“Mẹ, mẹ.
.
.
.
.
.” Lúc này, chiếc xe của đám cậu bé lại đuổi theo, cậu đuổi
kịp đến vị trí là tay lái phụ, vừa đúng lúc có thể nhìn thấy Vô Song, cậu dùng
sức vỗ cửa sổ xe, hy vọng có thể khiến mẹ chú ý tới, không thể nghi ngờ cậu
thành công, Vô Song nằm ở trên cửa sổ nhìn con, nước mắt càng cuộn trào mãnh liệt.
.
.
.
.
.
“Con trai!” Cô nhẹ nhàng ấp úng một tiếng.
“Mẹ, mẹ.
.
.
.
.
.” Thấy mẹ đang khóc, cậu thật là khổ sở, cậu muốn an ủi mẹ
nhưng đáng tiếc mẹ không nghe được lời của cậu nói.
Đột nhiên, Đông Hải Sinh lại tăng tốc chân ga, lại một lần nữa
bỏ xe của bọn họ ở phía sau, nằm ở trên thủy tinh, Vô Song kêu gào bi thương :
“Con trai, con trai.
.
.
.
.
.” “Đông Hải Sinh! Dừng xe! Anh dừng xe!” Cô đột nhiên giống
như con sư tử nhỏ phát cuồng, bắt lấy cánh tay của gã, dùng sức lay lay.
Xích xích —— Bánh xe ở trên đường lớn lắc trái lắc phải ma
sát mấy cái, hiện ra tia lửa nguy hiểm, Đông Hải Sinh lại lái xe quay về đúng đừơng,
hất tay của cô ra, tức giận gầm thét một tiếng với cô: “Mẹ kiếp, mày muồn chết
à.” “Anh để cho tôi xuống xe, tôi muốn gặp con trai của tôi, tôi muốn gặp Bác Hải.”
Cô rống lại.
“Đừng mơ tưởng!” Gã tàn ác lạnh lùng cự tuyệt.
“Đông Hải Sinh có bản lãnh thì anh một phát giết chết tôi
đi.” Vô Song gào khóc , nước mắt đã sớm làm tầm mắt của cô mơ hồ, vào giờ phút
này cô tình nguyện chết, cũng không muốn trở thành lợi thế để anh ta uy hiếp
Đông Bác Hải.
“Muốn chết? Tao sẽ thành toàn cho mày, nhưng —— trước hết
tao muốn mày tận mắt nhìn Đông Bác Hải chết như thế nào.” Từng từ từng chữ hung
ác tràn ra từ giữa hàm răng của gã, “Trước mặt chính là vách đá, chỉ cần Đông
Bác Hải lái xe đi lên, tao sẽ đụng nó, ha ha.” Không —— Một đôi mắt đẹp sưng đỏ
cực kỳ kinh hãi nhìn gã, giống như là thấy Tu La kinh khủng ở địa ngục, làm người
ta sợ tới mức run rẩy.
“Bin bin bin.
.
.
.
.
.” Xe của Đông Bác Hải lại nhanh chóng đuổi theo —— Nghe tiếng,
Vô Song mới lấy lại tinh thần, quay đầu lại nhìn chiếc xe phía sau, chiếc xe
phía sau đang đuổi theo đuôi chiếc xe này, nhìn xuyên qua đèn xe phản xạ, cô thấy
rõ ràng anh bởi vì khẩn trương, mà sợ hãi, lo lắng, tức giận đến mức gương mặt
tuấn tú vặn vẹo, gương mặt này mặc kệ là hình dáng gì, cũng đẹp trai đến mức
khiến cô run sợ, tim đập nhanh, cô phải ghi tạc bộ dáng của anh thật sâu thật
sâu thật sâu vào trong đầu, chôn vào trong đáy lòng, vĩnh viễn cũng không muốn
quên, nước mắt không ngừng rơi xuống, nhưng lòng của cô cũng là vui vẻ, vô cùng
vui vẻ và thỏa mãn, kiếp này vì anh mà chết, cô không hối hận, tuyệt đối không
hối hận.
Phát hiện anh đang nhìn mình, ngón tay thon dài lau nước mắt
trên mặt, chợt nở nụ cười, nụ cười rất mê người, cực kỳ rực rỡ, cô muốn cho anh
nhớ nụ cười của cô, Vô Song mở môi gằng từng chữ một, không tiếng động nói với
anh.
.
.
.
.
.
Bác — Hải — em — yêu — anh Tiếp theo, cô quay người lại nắm
lấy tóc của Đông Hải Sinh, cùng gã vật lộn, xe ở trên đường nhỏ hẹp vách đá lúc
ẩn lúc hiện, gã đạp mạnh thắng xe cũng không được, cuối cùng xe vẫn là mất khống
chế mà tông vào lan can phòng hộ, bay xuống phía dưới vách đá —— “Không.
.
.
.
.
.” Anh kinh ngạc nhìn cô, anh nhìn đã hiểu khẩu hình của cô,
nhưng anh không hiểu tại sao cô đột nhiên nói với anh những lời này, có dự cảm
xấu mơ hồ ở đáy lòng lan tràn ra.
.
.
.
.
.
Quả nhiên, một giây kế tiếp, bên tai liền truyền đến tiếng
quát tháo kinh hãi của Mặc Phi Tước.
“Bác Hải, dừng xe, mau dừng xe ——” Mặc Phi Tước phản ứng
nhanh chóng từ trong tay anh đoạt lấy tay lái, dẫm phanh cho xe ngừng lại.
Vô Song, Vô Song, Vô Song.
.
.
.
.
.
Đầy trong đầu anh đều là Vô Song, anh muốn đi tìm cô, cô nhất
định phải bình an còn sống, nhất định, anh không cho phép cô có chuyện, không cho
phép! Không cho phép! Không cho phép! Tay anh run run cởi dây an toàn ra, đẩy cửa
xe ra, mới vừa bước ra một bước anh đã gục ở trên mặt đất, hai chân của anh chẳng
biết lúc nào đã sợ đến mức mềm như không xương, chỉ là, cái này không sao, anh
còn có hai tay tráng kiện có lực, cho dù anh bò cũng muốn bò đi tìm cô, bây giờ
Vô Song nhất định rất sợ, nhất định đang chờ anh đi cứu cô, nhất định.
.
.
.
.
.
“Bác Hải.” Mặc Phi Tước thấy anh bò đi ở trên mặt đất, thì
lo lắng có xe đi qua sẽ đè ép anh, muốn đi tới đỡ anh dậy nhưng không ngờ bị
anh đẩy ra, tiếng của anh khàn khàn nghẹn ngào nói, lập lại mỗi một cái tên:
“Vô Song, Vô Song, Vô Song.
.
.
.
.
.” “Bác Hải, anh bình tĩnh một chút.” Đây là lần đầu tiên Mặc
Phi Tước thấy anh yếu ớt như vậy, hoàn toàn không biết phải an ủi anh như thế
nào.
“Vô Song, Vô Song, Vô Song.
.
.
.
.
.” Anh lập lại tên của Vô Song không ngừng, tập tễnh bò lên
phía trước, từng bước là một giọt lệ nam nhi, mỗi một giọt đều là đau đớn như vậy,
đau đớn đến nỗi mong muốn người rơi vào vách đá là anh.
Xích —— Bạch Dạ chỗ xe sau đó cũng đi tới, cậu bé vội vội
vàng vàng xuống xe chạy tới kêu một tiếng, “Cha.” Lệ nóng từ trên gương mặt tuấn
tú nhỏ nhắn lăn xuống, trái tim nhỏ của cậu cũng đau muốn chết, cậu đi tới quỳ ở
trên mặt đất, đỡ cánh tay của cha, cũng bị anh đẩy ra, người đó nhỏ, nên sức lực
tự nhiên cũng nhỏ, cứ như vậy bị đẩy ra nhẹ nhàng, đã bị đẩy ngồi ở trên đất.
“Ô ô.
.
.
.
.
.” Ngồi dưới đất, cậu bé định lên tiếng khóc, cậu muốn mẹ, mẹ
sẽ không chết, sẽ không.
“Câm miệng! Không được khóc!” Đông Bác Hải đột nhiên quát to
một tiếng với con, cặp mắt tràn đầy lệ nóng nhìn chằm chằm vào con trai, bắn ra
ngọn lửa hừng hực, “Không được khóc! Mẹ không có chết, cô ấy đang chờ cha đi cứu.”
Cậu bé bị cha rống nên dừng lại nước mắt, còn lại ba người im lặng nhìn cậu, lộ
ra đồng tình đau xót, vách đá cao như vậy xông xuống, còn có thể sống sao.
.
.
.
.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...