Phạm Hiểu hiểu đánh cuộc chính là chỗ này , cô biết người đeo mặt nạ sẽ
không giết cô ! Ít nhất, người đeo mặt nạ không biết tình huống cụ thể
về người tàng hình , trước mắt anh ta là sẽ không giết cô.. .
Bởi vì trong lòng người đeo mặt nạ rất rõ ràng, đi ra ngoài ba năm bươm buớm số một đi ra ngoài ba năm , nhất định là biết tung tích người tàng hình .
"Cô chính là chết, cũng không nguyện ý nói ra người tàng hình là ai ? !
Cô rốt cuộc muốn như thế nào? !" Người đeo mặt nạ đứng ở trước giường
cuồng loạn gào thét.
Phạm Hiểu hiểu ngã xuống đất ngất đi trên sàn nhà , làm bộ bất tỉnh
nhân sự. Cô không thể vận công chạy trốn, công phu của cô hoàn toàn có
thể chạy trốn, chỉ là không thể cùng người đeo mặt nạ cứng đối cứng.
Trong cơ thể cô lại không thể vận công, chính cô biết thân thể mình có
vấn đề! Cho nên không thể ẩn cư không thể trốn chạy, phải mặt đối mặt ! Phạm Hiểu hiểu bướm bướm số một luôn luôn là mạnh mẽ nhất , nếu như là
dưới tình huống bình thường, là không thể nào mảnh mai như thế .
"Cô yêu một người? Một người đàn ông thật sao? ! Cô nghĩ thoát khỏi
tôi!" Giờ phút này giọng điệu của người đeo mặt nạ nói chuyện , như một
con sư tử điên cuồng , miệng to như chậu máu hình như muốn đem Phạm Hiểu Hiểu yếu đuối nuốt vào !
"Tôi không thương bất kỳ một người đàn ông nào!" Phạm Hiểu hiểu suy yếu giùng giằng từ trên sàn nhà bò dậy, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, thân
thể đang khẽ run.
Cô là muốn giải thích, cô quả thật không thương bất kỳ một người đàn ông nào a!
"Vậy cô tại sao phải bảo vệ hắn? Cô tại sao phải bảo vệ người tàng hình? Cô đi ra ngoài ba năm mà không có tìm được tin tức nào của người tàng
hình ? Cô nhưng là sát thủ thông minh nhất Hồ Điệp Cốc ! Cô nhất định
biết người tàng hình ở nơi nào, chỉ là cô không nói mà thôi! Cô phản bội tôi! Cô muốn thoát khỏi tôi !"
Đúng, cô là chỉ muốn thoát khỏi anh ta ! một nghìn lần một vạn lần chỉ
muốn thoát khỏi anh ta! Cô không thích Hồ Điệp Cốc cái chỗ này, nhưng,
hôm nay thân thể cô xảy ra vấn đề, phải trở lại đối mặt với người đeo
mặt nạ máu lạnh này ! Nếu như thân thể khỏe mạnh, cô khẳng định mang
theo hai bảo bảo ẩn cư! Thuật dịch dung của cô, ai cũng không tìm được
cô! Cô trở lại chính là sợ liên lụy hai bảo bảo, bởi vì tình trạng thân
thể của cô đi ra ngoài tạm thời không thể bảo vệ hai bảo bảo!
Trong mật thất này , không khí chưa từng có mỏng manh gần như sắp ngưng trệ, Phạm Hiểu hiểu cảm giác sự khó thở.
Người đeo mặt nạ dường như đang điều chỉnh tâm tình của mình, anh ta đưa lưng về phía ngã ngồi ở trên sàn nhà Phạm Hiểu hiểu, thở hổn hển.
—— tuyến phân cách ——
"Lên giường ! Ngủ!" Người đeo mặt nạ nằm ở trên giường bình tĩnh nói
chuyện. Phạm Hiểu hiểu tốn sức từ trên sàn nhà đứng lên, run rẩy đi về
phía giường lớn. . . . . .
Nằm ở trên giường, nằm đó ở bên cạnh là một người đàn ông khát máu như
ma quỷ , cô cảm giác dạ dày lăn lộn, trên giường này mới vừa rồi anh ta
cùng sáu cô gái XXOO qua. . . . . . Phạm Hiểu hiểu rốt cuộc không nhịn
được nôn mửa ra: "Ách. . . . . . Ách. . . . . . Ách. . . . . ."
Từ trên giường bò dậy, che miệng chân trần chạy đi toilet bên trong.
"Ách. . . . . . Ách. . . . . . Ách. . . . . ." Cho đến toàn bộ mật trong dạ dày nôn mửa ra, cô mới cảm giác thư thái một chút.
Nhìn trong gương , dung nhan xinh đẹp nay đã gầy gò, cô nhớ hai bảo bảo, quá nhớ bảo bảo, cô không ăn vô được thứ gì .
Bảo bảo, hai người các con nhớ mẹ sao? Phạm Hiểu hiểu nhìn mình trong gương ở trong lòng yên lặng hỏi.
"Còn chưa khỏe sao? ! Tới đây ngủ!" Âm thanh băng lãnh của gười đeo mặt
nạ như âm thanh quỷ mị truyền vào lỗ tai Phạm Hiểu Hiểu .
Thân thể Phạm Hiểu hiểu cứng đơ , mặt không chút thay đổi đi ra ngoài toilet, cô nhất định sẽ mở mắt đến trời sáng. . . . . .
—— ——
Tầng chót tập đoàn Hoắc thị
Hoắc Khải Địch là đang ở trong giấc mộng bị bàn tay nhỏ bé mềm mại của
Tiểu Bảo sờ tỉnh, anh không dám động đậy thân thể, cẩn thận đưa tay"Lạch cạch" đèn đầu giường sáng theo .
Tiểu Bảo đưa một đôi tay nhỏ bé vào trong áo ngủ Hoắc Khải Địch lục lọi , sau đó đầu chui vào trong áo ngủ của anh, khi cái miệng nhỏ nhắn tìm
kiếm cái gì đó ở trước ngực anh, cảm giác đứa bé sờ ở trên người rất
hạnh phúc rất ấm áp, cùng phụ nữ sờ ở trên người cảm giác hoàn toàn khác nhau, Khi Hoắc Khải Địch biết Tiểu Bảo tìm kiếm cái gì ở trước ngực anh —— Tiểu Bảo muốn uống sữa. Đứa bé cũng mới một tuổi ba tháng, thói
quen này cũng không kỳ quái.
Trong giấc mộng cảm giác đôi tay nhỏ bé Tiểu Bảo lục lọi có cái gì không đúng, đột nhiên liền oa oa khóc lớn lên. . . . . .
Tiểu Bảo khóc lớn đem Đại Bảo đánh thức: "Cha, con cùng Tiểu Bảo rất
muốn mẹ !" Đại Bảo trở mình một cái từ trên giường bò dậy, lấy mu bàn
tay lau một cái mắt, giọng điệu không phải rất tốt, con ngươi tròn vo
đang tức giận nhìn chằm chằm Hoắc Khải Địch .
"Con muốn mẹ, con muốn mẹ. . . . . . Oa. . . . . ." Tiểu Bảo từ trong áo ngủ Hoắc Khải Địch chui đi ra, tiếp tục oa oa khóc lớn.
Đúng vậy a, đứa bé vẫn nhỏ như thế , nhất định là muốn mẹ .
"Hoắc Thiên lân, Hoắc Thiên kỳ, hai người các con có thể đem mẹ vẽ ra
hình được không ?" Hoắc Khải Địch hoàn toàn đem hai người bọn họ thành
đứa bé bốn năm tuổi ,anh biết hai đứa bé siêu cấp thông minh siêu cấp .
"Con có thể!" Hai đứa bé chảy nước mắt giơ tay, tiếng khóc ngừng.
"Như vậy tới thư phòng của cha , bắt đầu vẽ mẹ." Hoắc Khải Địch xuống giường , đi dép vào chuẩn bị ôm Tiểu Bảo xuống giường.
"Cha, nếu chúng con không may bị hặp nạn thì cha có ảo giác cái gì?"
khuôn mặt Đại Bảo khó chịu, chớp con ngươi đen náy khi dễ cha.
"Không phải! Nếu như các con có thể đem mẹ vẽ đi ra, như vậy, cha liền
có thể tìm được mẹ!" Giọng nói Hoắc Khải Địch khẳng định, ở trước mặt
các con , anh phải làm một người cha mạnh mẽ .
"Cha, ngươi không phải biết mẹ?" Tiểu Bảo chớp con ngươi như tinh linh hỏi.
"Ha ha, phải . . . . . Đúng, hắc hắc. . . . . ." Hoắc Khải Địch lúng túng sờ sờ cái ót.
"Vậy chúng con là thế nào sanh ra?" Con ngươi Đại Bảo tò mò nghi ngờ nhìn chằm chằm cha, bé quá không hiểu.
. . . . . .
——
Trong thư phòng, Hoắc Khải Địch cầm bức họa của Đại Bảo cùng Tiểu Bảo vẽ , anh sững sờ —— mẹ bọn nhỏ, thì ra chính là cô gái ở trong hình kia ,ở thành phố G rất nhiều cô gái giống như cô gái này mất tích!
Thì ra là cô! Hoắc Khải Địch trong lúc kinh ngạc vội vã đi ra ngoài thư
phòng, xuống lầu đến tầng chín tám , đi tới phòng làm việc tổng giám đốc , từ trong ngăn kéo lấy ra tấm hình người phụ nữ , thật! Giống nhau như đúc! Hai đứa bé vẽ tranh công phu thật đúng là lợi hại!
Hiểu Hiểu, thì ra là cô gái này chính là em! Hiểu Hiểu em hãy chờ , tôi
sẽ tìm đến em đấy! Hoắc Khải Địch cầm ba tờ hình Phạm Hiểu hiểu , bộ
ngực anh đang không ngừng thở, anh thật kích động, Hiểu Hiểu thật là
xinh đẹp, đây là cô gái đẹp nhất dịu dàng nhất trên thế giới . . . . . .
—— ——
Hồ Điệp Cốc
"Lão đại, người làm sao vậy? Tại sao sáng sớm lại nôn mửa không ngừng?
Tìm bác sĩ xem qua cho người được chứ ?" A Bưu ngồi ở trước bàn ăn, nhìn Phạm Hiểu hiểu không ăn được thứ gì ,anh ta lo lắng.
"Tự tôi đi tìm bác sĩ , A Bưu, không có việc gì, ăn cơm. . . . . . Ách. . . . . . Ách. . . . . ." Nói còn chưa dứt lời, cô lại bắt đầu nôn mửa
liên tục .
Nơi xa ở sau phía núi , ánh mắt người đeo mặt nạ sắc bén lạnh lẽo đang
lạnh lùng quan sát tất cả ở đây , khuôn mặt phía dưới tấm mặt nạ , càng
ngày càng âm trầm đáng sợ!
Bươm buớm số một ! Cô lại dám cùng người đàn ông khác tư thông ! Chờ tôi tìm ra người đàn ông này, tôi lại tới trừng phạt cô ! Giờ phút này
người đeo mặt nạ, gân tím tím xanh xanh đột nhiên xuất hiện ở trên mặt , trong ánh mắt mạo hiểm lạnh lẽo đầy sát khí!
Người đàn ông liều mạng nào ! Dám động người phụ nữ của anh ta , thì sẽ
chết !Một đôi quả đấm bóp kẽo kẹt kẽo kẹt của người mặt nạ vang lên . . . . . .
"Sáu con bươm buớm, lập tức đi tra, ba năm qua bướm bướm số một từng
tiếp xúc qua những người đàn ông nào, liền tra rõ! Lập tức!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...