Long Tịch Bảo nổi giận đùng đùng đi về phía trước, hô to một tiếng "Buông anh ấy ra."
Ánh mắt của mọi người lập tức tập trung vào cô gái xinh đẹp hoàn mĩ như búp bê này, ngay cả người phục vụ cũng ngây người,
Này… cũng quá đẹp đi, mặt mộc không trang điểm vẫn hoàn mỹ như vậy… Không trách được cái người đàn ông yêu mị đó dồn hết tâm tư muốn có được cô.
Người đàn ông có ý đồ mang Doãn Thiên Tứ đi, không tự chủ được buông tay đang đỡ bả vai của người kia ra, lui về phía sau. Long Tịch Bảo tức giận trừng mắt liếc hắn ta một cái, đi lên trước, đưa bàn tay nhỏ bé đỡ lấy Doãn Thiên Tứ đang bước đi xiêu vẹo, hỏi người phục vụ rượu muốn một căn phòng, đỡ Doãn Thiên Tứ mơ mơ màng màng đi vào.
"Làm phiền anh mang cho tôi một ít nước đá cùng một cái khăn lông, lại bảo nhà bếp nấu một ít trà giải rượu"
Long Tịch Bảo cười ngọt ngào nói với người nam phục vụ, sau đó từ trong bóp da của Doãn Thiên Tứ lấy ra mấy tờ tiền 100 đồng kín đáo đưa cho anh ta. Hừ, nếu anh uống say bí tỉ hại em mạo hiểm tính mạng tới cứu anh, không xài của anh ít tiền thì thật có lỗi với chính mình.
Người nam phục vụ chưa bao giờ gặp qua một thiếu nữ mê người như vậy, sững sờ nhìn nụ cười ngọt ngào của cô, thật lâu cũng không phục hồi tinh thần.
"Này anh trai?" Long Tịch Bảo kêu nhỏ.
( Tác giả: Sao cô gặp ai cũng gọi là anh trai à?
Long Tịch Bảo: cái này gọi là có lễ phép, hơn nữa đàn ông đều thích như vậy. Tác giả: thụ giáo! o(╯□╰)o)
Người nam phục vụ phục hồi lại tinh thần, nhận lấy tiền lâng lâng tiêu sái ra khỏi phòng, vì một câu ngọt ngào ‘anh trai’ của cô.
Sau khi phục vụ đi, Long Tịch Bảo ngồi vào bên cạnh Doãn Thiên Tứ, nhẹ giọng kêu: "Anh Thiên?"
Doãn Thiên Tứ nheo lại mắt phượng tà khí, nhìn cô gái trước mắt. Một lúc sau… "Bảo Nhi? Là em sao?"
"Đúng vậy a, anh Thiên, anh sao lại thế này hả, uống rượu thì có thể, nhưng là tại sao lại muốn uống nhiều như vậy a, này có bao nhiêu tổn hại sức khỏe, anh có biết hay không?" Long Tịch Bảo có chút không vui nhẹ giọng nói.
Doãn Thiên Tứ khẽ cười một tiếng, cầm lên chai bia lạnh trong thùng rượu trên bàn, mở nắp ra, đưa cho Long Tịch Bảo.
Long Tịch Bảo nhíu mày một cái, nhỏ giọng nói: "Em không uống rượu, anh cũng không được uống."
Doãn Thiên Tứ đem chai bia tiến tới bên miệng mình, lại bị Long Tịch Bảo đoạt lấy chai bia, không vui trách cứ: "Không cho phép anh uống nữa, nghe không hiểu tiếng trung sao? Muốn em dùng tiếng anh lặp lại lần nữa?"
Doãn Thiên Tứ làm bộ đáng thương nhìn Long Tịch Bảo, giống như một con vật nhỏ bị người ta vứt bỏ, nhẹ nói: "Vậy em uống..., em không uống anh liền uống."
Long Tịch Bảo nhìn anh ta hồi lâu, bất đắc dĩ thở dài, hơi nhíu lông mày uống một hớp, sau đó đem chai rượu đặt lên bàn, dịu dàng nói: "Em uống rồi, anh đừng náo loạn nữa, nghe lời có được không?"
Doãn Thiên Tứ thấy ‘đạt được mục đích’, ‘khéo léo’ tựa vào vai Long Tịch Bảo, hấp thụ lấy mùi thơm trên người cô, thoải mái thiếu chút nữa kêu hừ hừ .
Lúc này, người nam phục vụ cầm nước đá, khăn lông cùng trà giải rượu tiến vào, vẫn là một bộ dạng lâng lâng ngây ngốc, Long Tịch Bảo khẽ cười nói cám ơn, rồi để cho anh ta đi ra. Cầm lên khăn lông nhúng vào nước đá cho ướt, sau khi vắt khô, nhẹ nhàng giúp Doãn Thiên Tứ say rượu lau lau gương mặt tuấn tú yêu mị, sau đó bưng lên trà giải rượu đưa đến bên miệng anh ta, nhẹ giọng dụ dỗ: "Anh Thiên, uống một chút, uống vào sẽ thoải mái hơn."
Doãn Thiên Tứ nhìn cô một chút, hơi hé mở đôi môi mỏng khiêu gợi, để cô đút anh uống vài ngụm trà giải rượu.
Long Tịch Bảo hài lòng để ly xuống, nhẹ nhàng thay anh ta xoa xoa huyệt thái dương, nhỏ giọng nói: "Anh Thiên, lần sau đừng như vậy, em rất lo lắng cho anh a, anh có biết không, anh như vậy, em sẽ đau lòng… em …." Long Tịch Bảo nói xong không nhịn được lắc đầu một cái, không hiểu tại sao đột nhiên ngất xỉu như vậy…chỉ chốc lát sau, gục ở trên ghế sofa.
Doãn Thiên Tứ mặt không chút thay đổi nhìn Long Tịch Bảo mất đi tri giác, mấy lời nói của cô trước khi té xỉu khiến anh ta có chút dao động… không, anh không thể mềm lòng, là chính cô lựa chọn cặp sinh đôi, là cô tự tìm.
Nghĩ tới đây, anh ta ôm lấy Long Tịch Bảo mềm nhũn, đi ra khỏi phòng, người nam phục vụ có chút kinh ngạc nhìn người đàn ông yêu mị này, hắn bây giờ chỗ nào có một chút men say… hắn thoạt nhìn lại tỉnh táo nhưng mà, nhìn nhìn thiếu nữ xinh đẹp trong ngực hắn, sáng tỏ thở dài, loại chuyện như vậy, coi như anh muốn anh hùng cứu mỹ, cũng không có năng lực kia, thôi đi, người không có quyền thế nên an phận thủ thường, việc không liên quan đến mình phải tránh xa mới phải đạo sinh tồn a.
Doãn Thiên Tứ ôm Long Tịch Bảo đi tới quầy rượu, lấy ra một xấp tiền mặt đã chuẩn bị xong, đưa cho người pha rượu, lạnh giọng nói: "Chuyện ngày hôm nay…"
"Yên tâm, tôi hiểu quy củ." Tên pha rượu đỡ lời nói.
Doãn Thiên Tứ nhìn hắn một cái, hướng về phía những tên đàn ông tà ác bỉ ổi bên cạnh đang nhìn Long Tịch Bảo lạnh lùng nói: "Cút ngay.", sau đó ôm cô rời khỏi quán bar.
Trong căn phòng cổ kính, một người đàn ông dáng dấp yêu nghiệt, đứng ở bên giường nhìn người đang ngủ ở trên giường, một cô gái mê người trông giống như búp bê vậy.
Cô mặc một cái váy chiffon màu trắng, lông mày tinh tế, đôi mắt to bình thường linh động nghịch ngợm lúc này đang dịu dàng nhắm lại, lông mi dày như cánh bướm nhẹ nhàng che trên mí mắt cô, cái mũi nhỏ ngạo nghễ ưỡn lên, môi trái tim mềm mại, một mái tóc đen bóng dài tới bắp đùi tản ra trên giường lớn, một đen một trắng đối lập, chết tiệt càng thêm hoàn mỹ.
Cô… động lòng người như vậy… tấm lòng thiện lương, đơn thuần nhưng không ngu xuẩn, xuất thân danh môn lại không chút nào không tự nhiên, rất tinh quái, chỉ cần ở cùng cô, mỗi ngày đều có chuyện cười phát sinh, cô cho anh sự rung động cùng nhớ thương mà chưa có người nào từng tạo được cho anh.
Nhưng là, tại sao… tại sao người cô lựa chọn không phải anh…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...