"Được rồi, đừng khóc nữa." Long Tịch Bác vỗ nhẹ sống lưng của cô, trấn an.
"Em không trở về, em không muốn trở về." Long Tịch Bảo cứ lặp đi lặp lại hai câu này.
"Họ căn bản là người xa lạ, nha đầu ngốc, em suy nghĩ kỹ một chút, anh với Hiên 12 tuổi liền lấy được bằng tốt nghiệp Havard, nơi đó có ‘bạn học thời đại học’ trẻ như vậy sao, em cho rằng ai ai cũng đều là 10 tuổi lên đại học sao, với lại… bình thường em không phải rất biết nhìn người sao? Từ trên người các cô ấy, em có nhìn ra được trình độ văn hóa gì không?" Long Tịch Bác nhẹ giọng nói, vừa nói vừa cau mày lau nước mắt cho cô.
"Em từ trên người anh với anh Hiên cũng không nhìn ra được bất kỳ trình độ văn hóa nào." Long Tịch Bảo nhỏ giọng nói thầm…
"Em nói cái gì? !" Long Tịch Bác không vui nhíu mày kiếm.
"Không… Không có gì, nói như vậy… các anh là cố ý?" Long Tịch Bảo đưa ra nghi vấn.
"Nói nhảm..." Long Tịch Bác rút ra khăn giấy trên đầu giường, lau nước mũi cho cô.
"Tại sao?" Long Tịch Bảo tức giận trừng mắt nhìn anh.
Long Tịch Bác nhìn cô một chút, mở miệng: "Tịch Nhi, anh hỏi em, nhìn thấy chúng ta ôm cô gái khác, em có cảm giác gì?"
"Có thể nói lời thật lòng sao?" Long Tịch Bảo hỏi.
"Muốn nghe được lời nói thật…" Long Tịch Bác nhéo gương mặt của cô.
"Em muốn thiến các anh, đem tiểu đệ đệ của các anh nấu thành một nồi canh, sau đó cho hai mỹ nữ dáng dấp không tệ uống vào, tiếp đó em muốn đem keo dán đậu hũ thối – chính là loại dính lên liền không lấy xuống được, trừ phi lột hết một lớp da dính loại keo dán kia – bôi lên cái mông ngạo nghễ ưỡn lên của bọn họ, để cho các anh ôm họ trên đùi, ôm đến ngán chết mới thôi. Em còn muốn cho bã đậu vào trong thức ăn của các cô ấy để khi các anh ôm họ… Hừ hừ… Không thúi chết các anh cũng làm các anh ngạt thở mà ngất… em còn muốn…" Long Tịch Bảo hít mũi một cái, phát biểu ‘cảm tưởng’ của mình...
Long Tịch Bác co quắp khóe miệng: "Ngừng! Nói điểm chính."
Long Tịch Bảo nhìn anh một chút, hất đầu, nhẹ nhàng nói : "Khiếp sợ, đau lòng, ghen tỵ, tức giận, đau lòng, tuyệt vọng, còn có rất nhiều cảm giác không nói nên lời"
Long Tịch Bác xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của cô qua, để cô nhìn thẳng vào anh : "Vậy em bây giờ có thể hiểu, khi em ở trong ngực Doãn Thiên, anh với Hiên có cảm giác gì?"
Long Tịch Bảo ngẩn người, thì ra … mục đích của bọn họ là cái này… "Nhưng vậy không giống nhau, anh Thiên anh ấy…."
"Không có gì không giống nhau, nếu như hôm nay trong lòng anh với Hiên ôm hai cô gái, coi như là thanh mai trúc mã từ nhỏ đến lớn cũng được sao, em cũng sẽ không ghen tỵ sao? Sẽ không cảm thấy trong lòng không thoải mái sao?" Long Tịch Bác ngắt lời cô.
Long Tịch Bảo tưởng tượng hình ảnh theo lời anh nói, trong lòng dâng lên cơn ghen tuông khiến cô không cách nào phản bác, chỉ có thể mím môi nhìn anh.
"Huống chi hắn ta còn làm loại chuyện đó với em, hơn nữa bản thân trong lòng hắn có em… em còn tùy tiện cùng hắn kề vai sát cánh như vậy, động tay động chân như vậy, em bảo anh với Hiên như thế nào tiếp nhận được đây?" Long Tịch Bác thở dài sờ sờ đầu cô.
Long Tịch Bảo suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói : "Thật xin lỗi… Em không nghĩ nhiều như vậy, bởi vì em vẫn luôn như vậy… Em không nghĩ qua những điều này, em không phải cố ý nói câu nói kia chọc giận các anh như vậy, chỉ là các anh vừa nhắc tới anh Thiên, em liền không tự chủ nhớ tới khi đó các anh bởi vì không tin em mà… Nghĩ tới đây em liền khống chế không được bắt đầu nói lung tung, em cũng không nghĩ tới, thật không nghĩ tới, em chỉ là khổ sở vì các anh lại vì chuyện của anh ấy mà chất vấn em, hung dữ với em… em nghĩ các anh không tin em, cho nên mới. . . . . ."
Long Tịch Bác ôm cô vào trong ngực, khẽ vuốt ve mái tóc dài của cô : "Được rồi, đừng nói ahhh... Chuyện này anh với Hiên cũng không đúng, không nên chiến tranh lạnh với em, phát giận với em, nên tỉnh táo nói lý lẽ với em, nhưng hứa với anh, lần sau nhất định phải chú ý chuyện này, được không?"
Long Tịch Bảo gật đầu một cái, ôm cổ anh không buông tay.
"Còn nữa, em không phải là vật phẩm phụ của anh và Hiên, em là nhu phẩm cần thiết cho anh và Hiên, không có em, chúng ta liền không cách nào sống được, biết không?" Long Tịch Bác nhẹ giọng nói, hưởng thụ sự dịu ngoan hiếm có của cô.
Đang lúc ấy thì cửa mở ra…
Long Tịch Hiên chăm chú nhìn chằm chằm hai người ôm nhau, sự phẫn nộ trong đáy mắt không thể bỏ qua.
Long Tịch Bác buông Long Tịch Bảo ra, vỗ vỗ cái mông của cô, nhỏ giọng : "Nhanh đi nhận lỗi với anh Hiên của em đi."
Long Tịch Bảo nhìn ánh mắt tức giận của Long Tịch Hiên, nhảy dựng lên liền muốn chạy vào trong phòng tắm… Ánh mắt của anh ấy thật là khủng khiếp… Hay là trốn trước đã…
Long Tịch Hiên dễ dàng chắn phía trước cô, ‘dịu dàng’ hỏi : "Bảo Bảo, em muốn đi đâu?"
"Hu hu… anh Hiên, em sai lầm rồi, lần sau em không dám nữa, anh tha thứ cho em đi." Long Tịch Bảo đôi tay ôm đầu, ngồi chồm hổm xuống, tóc dài đen bóng xõa trên đất.
Long Tịch Hiên nhìn dáng vẻ của cô, kéo cô đứng lên.
Long Tịch Bảo cúi thấp đầu không dám nhìn anh.
Long Tịch Hiên đưa tay giữ chặt cằm của cô, để cho cô nhìn vào ánh mắt của mình: "Biết sai rồi?"
"Biết, ngàn sai vạn sai đều là em sai, anh Hiên anh nể tình em hầu hạ các anh nhiều năm như vậy mà tha thứ cho em đi?" Long Tịch Bảo nhỏ giọng meo meo.
"Em phục vụ tụi anh nhiều năm như vậy? Rốt cuộc là ai phục vụ ai?" Long Tịch Hiên nhíu mày kiếm, giật giật khóe miệng.
Long Tịch Bảo suy nghĩ một chút, cô là do các anh một tay nuôi lớn, ăn cơm, tắm rửa, chải đầu, tất cả đều là bọn họ tự mình ôm lấy mọi việc, không nhờ tay người khác, nói như vậy… Hình như... "Vậy nể tình em để cho các anh hầu hạ nhiều năm như vậy mà tha thứ cho em đi?"
Nghe vậy, lông mày của Long Tịch Hiên càng nhíu chặt hơn…
"Vậy sau này để em phục vụ các anh, nể tình em nửa đời sau đều sẽ phục vụ các anh mà tha thứ cho em đi..." Long Tịch Bảo dùng âm thanh sắp khóc meo meo nói.
Long Tịch Hiên nhìn cô, một lúc sau buông cằm của cô ra, lấy ra ‘Viêm Thạch’, nhẹ nhàng giúp cô đeo vào lỗ tai còn lại, "Đây là lần cuối cùng, anh trịnh trọng cảnh cáo em, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cái bông tai này em tuyệt đối không thể lấy xuống, nếu có lần sau nữa, em biết anh sẽ xử lý em thế nào không? Bảo Bảo." Người nào đó đột nhiên lộ ra một nụ cười cực kỳ ‘dịu dàng’.
Long Tịch Bảo nuốt một ngụm nước miếng : "Em không muốn biết..."
"Rất tốt, anh hi vọng em vĩnh viễn cũng không cần biết, đừng cho anh có cơ hội để cho em biết." Long Tịch Hiên khẽ cười sờ sờ đầu của cô.
Hu hu… Thật là khủng khiếp… Lông cũng dựng hết cả lên á… Cô bé nào đó vừa nghĩ vừa lộ ra nụ cười ngọt ngào nịnh hót.
Cuộc chiến tranh này tới đây thì đã kết thúc… Về phần ai thua ai thắng, không ai nói rõ được… Tình yêu… có lúc chính là một cuộc chiến bất phân bại thắng, cao thủ chân chính không phải muốn phân rõ thắng bại, mà là phải bày ra cục diện hai bên đều thắng...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...