Chương 43: Em có đồng ý gả cho anh không?
Mộ Kiều Nghiên chưa bao giờ thấy thời gian trôi nhanh như vậy.
Trước kia, cô luôn mong chờ mau chóng đến tuổi mười tám.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một khi đến ngày đó, cô có thể thân mật với anh Tô hơn, vĩnh viễn không xa cách.
Nhưng bây giờ, cô lại không muốn ngày đó đến nhanh như vậy.
Từ sau cuộc gọi của Sở Lương học trưởng, cô vẫn luôn lo lắng.
Cô nghe ngóng, trước mắt thì có vẻ đúng là đại học A có liên kết với trường đại học bên Mỹ kia.
Hơn nữa, Tô Hoài Chiêu cũng ở trong danh sách.
Mỗi lần thấy Tô Hoài Chiêu, cô cũng muốn hỏi có phải anh thật sự sẽ đi Mỹ không.
Nhưng mà, lời đã đến bên miệng, lại nuốt ngược trở về.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đây là phiền não mà khi lớn lên phải chịu đựng sao?
Nếu vậy cô hi vọng mình sẽ không lớn lên, để cho cô vĩnh viễn dừng lại ở tuổi mười bảy.
Trong sự căng thẳng, chẳng mấy chốc đã tới ngày sinh nhật cô mùng ba tháng tư.
Vẫn như thường ngày, không có gì đặc biệt.
Gần cuối buổi học, cô nhận được WeChat của Tô Hoài Chiêu, nói là hôm nay trong khoa có việc, tối nay mới trở về.
“Nghiên Nghiên, khi nào anh làm xong thì sẽ về, em ngoan ngoãn ở nhà đợi anh, được không?”
Giọng điệu của Tô Hoài Chiêu vẫn dịu dàng như vậy, nhưng Mộ Kiều Nghiên lại muốn khóc.
Cô thực sự không thể tưởng tượng được cuộc sống của mình nếu thiếu anh Tô.
Bởi vì tâm trạng quả thực rất kém nên cô cũng không hẹn với Tôn Giai Ni, một mình quay về ổ nhỏ của mình và Tô Hoài Chiêu.
Nói là ổ nhỏ nhưng căn hộ này không hề nhỏ.
Hai phòng ngủ, một phòng khách, đầy đủ tiện nghi, phòng khách rất lớn, mấy người nằm trên ghế salon cũng không cảm thấy chật.
Cô vốn từng suy nghĩ, chờ đến khi cô mười tám tuổi, là có thể quang minh chính đại ở cùng một phòng với anh Tô, đến lúc đó kể cả ba mẹ có đến bất ngờ, cô cũng không cần phải trốn.
Nhưng bây giờ, anh Tô sắp đi rồi, làm gì còn cơ hội chứ?
Cô càng nghĩ càng cảm thấy mất mát.
Cô lấy chìa khóa ra, uể oải mở cửa.
Trong căn nhà tối thui, một mảnh yên tĩnh, điều này càng làm cho Mộ Kiều Nghiên cảm thấy cô đơn hơn.
Cô rất nhớ ba mẹ, rất nhớ anh Tô.
Cô không muốn bật đèn, cứ như vậy đi về ghế salon trong phòng khách, ôm gối dựa nằm xuống.
Lấy điện thoại ra, Mộ Kiều Nghiên nhìn ảnh Tô Hoài Chiêu, do dự có nên hỏi anh khi nào trở về không.
Bây giờ anh đang bận gì nhỉ?
Đang chuẩn bị hồ sơ đi Mỹ sao?
Đang suy nghĩ, trong bóng tối bỗng nhiên vang lên tiếng bật đèn.
Ngay sau đó, căn phòng sáng choang, cửa phòng ngủ chính từ bên trong mở ra, những người mà Mộ Kiều Nghiên đang nhớ đi ra.
Mọi người đều cười, đi ra phòng khách.
“Happy birthday to you, happy birthday to you...”
Ba, mẹ, Ni Ni, chú, dì, còn có người nói mình có việc bận Tô Hoài Chiêu.
Bọn họ giống như có ma thuật vậy, bỗng nhiên đồng loạt xuất hiện trước mặt Mộ Kiều Nghiên.
Tô Hoài Chiêu đứng ở giữa bọn họ, cầm một chiếc bánh ngọt rất đẹp, mỉm cười, dịu dàng đẹp trai.
“...Happy birthday to you, happy birthday to you.”
Sau khi hát xong câu cuối cùng bài chúc mừng sinh nhật, mọi người cùng nhau vỗ tay, mà Ni Ni không biết lấy ở đâu một chiếc vương miện pha lê tuyệt đẹp, đội lên đầu Mộ Kiều Nghiên.
“Nghiên Nghiên, sinh nhật vui vẻ.” Tôn Giai Ni cho cô một cái ôm ấm áp.
“Sinh nhật vui vẻ, Nghiên Nghiên.”
Tiếp đến, ba mẹ cùng chú dì cũng lên trước ôm cô, chân thành chúc mừng cô trưởng thành.
Tô Hoài Chiêu bưng bánh ngọt đến cạnh Mộ Kiều Nghiên, lại cười nói: “Nghiên Nghiên, sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ.”
Dường như hôm nay anh đã cố tình ăn mặc chỉnh chu.
Đã cắt tóc ngắn đi một chút làm cho nó mới mẻ, gọn gàng hơn.
Hiếm khi mặc âu phục, vai rộng eo hẹp, phối hợp cùng đôi chân dài, cả người cao ráo, đẹp trai.
“Nghiên Nghiên, chuẩn bị thổi nến cầu nguyện đi.” Tôn Giai Ni tắt đèn phòng khách, thúc giục cô.
“Anh Tô...”
Cô nhóc kinh ngạc nhìn Tô Hoài Chiêu, cái miệng nhỏ nhắn ngập ngừng không nói nên lời.
“Nghiên Nghiên, tới cầu nguyện đi.”
Tô Hoài Chiêu mỉm cười đem bánh ngọt đến cạnh cô, chờ đợi cô gái nhỏ.
“Em hy vọng anh Tô sẽ không đi Mỹ, một mực ở bên cạnh em.”
Cô thầm ước những lời này trong lòng, thổi “phù” tắt nến.
Khi ánh đèn sáng lên, mọi người liền tìm chỗ trên ghế salon ngồi xuống.
Tô Hoài Chiêu thì cắt bánh ngọt.
Mấy năm qua đều như vậy, sinh nhật hàng năm của cô, anh đều là người cắt bánh.
Phân phát bánh đến tay từng người một, Tô Hoài Chiêu cười nói: “Mọi người ăn trước đi, con đi rửa tay đã.”
Được ăn bánh ngọt, tâm trạng của Mộ Kiều Nghiên cũng khá hơn đôi chút, cô đi tới trước mặt Phương Toàn nũng nịu, hỏi bà: “Mẹ, không phải mẹ nói mẹ đi công tác à?”
“Nha đầu ngốc, dù mẹ có bận rộn đến mấy cũng sẽ không quên sinh nhật con đâu.” Phương Toàn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái, thở dài nói: “Chỉ chớp mắt một cái, con đã mười tám tuổi rồi, thời gian trôi qua nhanh thật, mẹ vẫn nhớ lúc con mới sinh ra, người bé tí, bây giờ đã lớn…”
“Mẹ ~ ” Mộ Kiều Nghiên thấy mẹ nhắc lại quá khứ, tim cô bỗng chốc mềm nhũn, ôm cánh tay Phương Toàn nũng nịu.
Hai mẹ con nói chuyện được một lúc thì Tô Hoài Chiêu quay lại phòng khách.
Lần này, anh vừa xuất hiện thì Tôn Giai Ni hét lên một tiếng chói tai.
“A!!!”
Mộ Kiều Nghiên nghe thấy tiếng động ngẩng đầu, đến khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, cũng sợ ngây người.
Tô Hoài Chiêu mặc âu phục đen, ôm một bó hoa hồng cực lớn, phong thái ưu nhã đi tới trước mặt cô, quỳ một chân xuống, tay phải giơ lên một chiếc nhẫn lấp lánh, nói với cô: “Nghiên Nghiên, gả cho anh nhé.”
Anh mỉm cười, trong đôi mắt phản chiếu hình ảnh xinh đẹp của cô.
Cả người phong độ giống như hoàng tử trong truyện cổ tích.
Xung quanh nháy mắt yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều dừng động tác trên tay lại, không dám thở mạnh nhìn chằm chằm hai người họ.
“Đồng ý đi! Đồng ý đi!” Tôn Giai Ni vô cùng kích động, không ngừng dùng ánh mắt ra hiệu cho Mộ Kiều Nghiên.
Nhưng giờ phút này, nhân vật chính của hôm nay đã không có tâm tư nhìn cô ấy nữa.
Mộ Kiều Nghiên sững sờ nhìn Tô Hoài Chiêu, cái miệng nhỏ nhắn khẽ cong lên, vẻ mặt kinh ngạc.
Anh Tô đang… cầu hôn cô ư?
Trời ạ, bây giờ cô đang hạnh phúc muốn ngất đi.
Nhưng mà, nhưng mà không phải anh còn đi Mỹ sao?
Thấy cô nhóc chậm chạp không trả lời, Tô Hoài Chiêu khẽ mỉm cười, nói lại lần nữa: “Nghiên Nghiên, em có đồng ý gả cho anh không? Anh hứa với em, anh sẽ luôn ở bên em, chăm sóc em, bảo vệ em, khiến cho em mỗi ngày đều vui vẻ.”
Anh vẫn luôn là người như vậy.
Sẽ không nói quá nhiều lời đường mật.
Quen biết nhau mười lăm năm, anh sẽ sẵn sàng dùng hành động của mình để bày tỏ tấm lòng với cô.
Chỉ cần anh ở đó, anh sẽ vĩnh viễn bảo vệ cô, để cô trở thành một nàng công chúa luôn vô tư, vui vẻ.
“Nghiên Nghiên ~ ”
Hốc mắt Phương Toàn đã ươn ướt.
Bà nhẹ nhàng kéo vạt áo của con gái, nhắc nhở cô nên trả lời Tô Hoài Chiêu.
Rốt cuộc cô cũng tỉnh lại từ giấc mộng.
Cô mỉm cười ngọt ngào, không do dự nhận lấy chiếc nhẫn, cũng không chờ Tô Hoài Chiêu mà nhanh chóng tự đeo lên.
Sau đó, cô ngồi xuống ôm thật chặt Tô Hoài Chiêu.
“Anh Tô, em đồng ý!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...