Chương 45: Diễn trò
Editor: Limoncello
Bà Từ mượn giúp một chiếc Toyota nhỏ, Phó Thành lái xe đưa Anh Hiền về nhà. Trên đường đi, hai người không nói bất cứ lời nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bọn họ tạm biệt nhau trước cổng sắt màu đen của nhà họ Tưởng, Anh Hiền xuống xe một mình, trước khi đi còn nói với anh: “Tôi sẽ nói gần đây tôi đang dự định thuê vệ sĩ, công ty vệ sĩ đề cử anh cho tôi, vốn dĩ hôm xảy ra chuyện đã định phỏng vấn anh rồi.” Dừng lại một chút, cô nói: “Đến bệnh viện kiểm tra xem, tốt nhất là nên nhập viện.”
Đưa một chân ra cửa xe, cô quay lưng đi nhưng lại đột ngột lên tiếng: “Không muốn ở lại cũng không sao, không cần miễn cưỡng làm gì.”
Anh Hiền chật vật ấn vang chuông cửa, dọa quản gia giật mình, vội vàng thông báo cho Tưởng Chấn.
Sân trước là một đoạn đường dài, quản gia phải lái xe tới cổng sắt để đón cô, những người khác thì nhân lúc này tụ tập trong phòng khách.
Nhìn thấy cô, vẻ mặt của mọi người có gì đó vi diệu. Anh Hiền chưa kịp nhìn kỹ thì đã bị Anh Thận xông lên ôm lấy: “Chị ba!”
Cậu ấy quá dùng sức nên siết Anh Hiền đau cả xương.
Anh Hiền vỗ nhẹ bả vai cậu ấy: “Anh Thận, em đè vào miệng vết thương của chị rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh Thận nghe thấy thế thì lập tức buông ra, bắt lấy cánh tay cô, hai mắt gấp gáp đảo loạn trên người cô: “Bị thương chỗ nào, có nặng không?” Xoay người nói với Tưởng Chấn: “Bố, con đưa chị ba đi bệnh viện trước đây.”
“Thằng năm.” Tưởng Chấn không đồng tình gọi cậu ấy lại một tiếng, sau đó nâng cao giọng dặn dò: “Sắp xếp tài xế, gọi điện thoại cho Trần Sinh, kêu cậu ta đi theo luôn đi.” Trần Sinh là bác sĩ gia đình của Tưởng Chấn, bình thường đau đầu nhức óc gì cũng gọi ông ấy đến khám.
Trong hàng loạt ánh mắt như để rửa tội, Anh Hiền có vẻ rất áy náy, nói: “Bố, làm bố lo lắng rồi.”
“Trở về là tốt rồi.” Tưởng Chấn thở dài: “Cứ lo dưỡng thương trước đi, có chuyện gì thì chờ sau khi khỏe rồi hẵng nói.”
“Vâng.”
Anh Hiền thấy thái độ của Tưởng Anh Kiến và Tưởng Anh Tư hiện lên vẻ mất tự nhiên trong một cái chớp mắt.
Kết quả kiểm tra giống y như lời Phó Thành nói, bị thương ngoài da, không nghiêm trọng lắm nhưng có khả năng để lại sẹo trên chân.
Anh Hiền không thèm để ý, sắc mặt của Anh Thận thay đổi, âm u lạnh lẽo.
Nếu cô đã trở về thì nghi vấn “bị nhốt” của những người khác tạm thời được xóa bỏ, sau khi hỏi thăm xong thì cũng lục đục quay về công ty xử lý công việc, chỉ có Anh Thận canh giữ trước giường bệnh mỗi ngày.
Anh Hiền cười cậu ấy: “Sao lại bực bội thế, cũng đâu phải sẽ để lại sẹo đâu, bác sĩ chỉ nói có thể mà thôi.”
Anh Thận đối mặt với cô trong vài giây, thấp giọng hỏi: “Chị ba, có phải có liên quan tới anh cả hay không?”
Anh Hiền thu hồi nụ cười: “Em đừng có mà dây vào, tự chị hiểu, bố cũng hiểu rõ.”
Chàng trai cụp mắt, dùng sự im lặng để thể hiện sự bất mãn, tay còn lại bắt lấy cánh tay cô.
“Chị ba, chị không biết mấy ngày nay em sống thế nào đâu, nếu như chị ——” âm thanh bị cái mím môi của cậu ấy chặn lại, bỏ bớt từ “chết” đi.
Lồng ngực của Anh Hiền nổi lên từng gợn sóng ấm áp, bắt lấy tay cậu ấy: “Chị xin lỗi, làm em lo lắng rồi.”
Anh Hiền nằm đủ ba ngày ở bệnh viện, xem như là nghỉ phép. Tuy giá cổ phiếu của Tưởng thị vẫn chưa hoàn toàn khôi phục nhưng cũng không còn xu hướng tụt dốc không phanh giống như hai ngày trước. Thứ nhất cô bình yên vô sự trở về cũng giống như tuyên bố chuyện tai nạn xe chỉ là ngoài ý muốn; thứ hai là có phương tiện truyền thông đã tiếng, nói rằng có xã hội đen giả vờ di tản dân làng, lấy danh nghĩa cưỡng chế để đe dọa công ty bất động sản, thuận tiện nhấn mạnh thái độ sẽ không nhân nhượng với những thế lực xấu xa. Tin tức không chỉ đích danh cái tên nào, nhưng những người quan tâm tới ngành này đều biết đây là một lời khẳng định cho Tưởng thị — rằng không hề có chuyện đe dọa gì cả.
Tin tức này vừa đưa ra, giá cổ phiếu hôm đó tăng thêm 5%.
Vốn dĩ là tội danh vô căn cứ, thế nhưng sau khi bộ phận PR xử lý một phen thì kết quả nhận được rất vừa ý, cũng không biết Thẩm Đông Dương đảm nhiệm vai trò gì ở trong đó.
Thẩm Đông Dương đang ở nước ngoài, gọi điện thoại an ủi cô, sau khi hỏi mấy câu về vết thương mới nói tiếp: “Lúc xảy ra chuyện tôi đang ở nước ngoài, không đi được.”
Anh ta đang giải thích đó ư?
Anh Hiền lạnh nhạt nói: “Tôi nghe bố nói anh tốn không ít sức lực nên cảnh sát mới quan tâm như vậy, cảm ơn.”
Đầu kia điện thoại im lặng vài giây, khi phát ra âm thanh lần nữa thì giọng của người đàn ông chứa cả nụ cười trong đó: “Nạn lớn không chết tương lai ắt hạnh phúc.”
Anh Hiền cũng cười: “Nhờ vào lời chúc của anh vậy.”
Đêm xuất viện, Tưởng Chấn kêu cô vào phòng sách.
Anh Hiền đã chuẩn bị từ trước, lấy tài liệu về Lâm Quốc Phong và Vạn Lý Bằng Trình mà mình đã chuẩn bị xong xuôi.
Tưởng Chấn càng xem càng siết chặt tay, vẻ mặt nhiều năm không thể hiện vui buồn cũng phải thay đổi, trong mắt toàn là tức giận, chắc hẳn cũng không ngờ được lại là chúng.
Hai bố con im lặng thật lâu, Tưởng Chấn nói ẩn ý: “Bé ba, con cảm thấy bé hai có biết những việc này của thằng nhóc họ Trịnh hay không?”
Đây là muốn vứt bỏ con rể để bảo vệ con gái.
Anh Hiền cũng rất nể tình phối hợp: “Bình thường chị hai không hay tham gia vào chuyện của công ty, nếu muốn giấu chị ấy thì không khó.”
Tưởng Chấn liếc cô một cái thật sâu, thở phào một hơi, không truy hỏi cô lấy tài liệu từ đâu. Trong căn nhà này có ai lại không có bản lĩnh riêng chứ, chỉ cần không qua mặt ông ta thì trước đến nay Tưởng Chấn đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
Sau khi hai người đã tự thống nhất về Tưởng Anh Tư rồi, Tưởng Chấn hỏi tiếp: “Con cho rằng thằng cả có liên quan tới chuyện này không.”
Anh Hiền cúi đầu, tránh tầm mắt của ông ta. Bây giờ cô chỉ cần im lặng, Tưởng Chấn sẽ giúp cô nói tiếp phần tố cáo chưa thốt ra khỏi miệng.
Tầm mắt chạm đến bàn sách gỗ nam tơ vàng, các cạnh đã được mài sáng bóng, phản chiếu ánh sáng nhẹ dàng, nhìn nó, Anh Hiền lại nhớ đến tiếng vang kẽo kẹt của tấm ván gỗ đầu giường mục nát khi nằm nghiêng người.
Anh Hiền mất tập trung trong một cái chớp mắt, có vẻ buồn bã: “Bố, con không biết.”
Tưởng Chấn thở dài nặng nề, hít sâu một hơi, dùng giọng điệu tán gẫu hỏi: “Đúng rồi, bé ba, nghe nói ngày con xảy ra chuyện, trên xe còn có một người nữa à?”
“Vâng.” Anh Hiền thẳng thắn thừa nhận: “Lần trước muốn thuê vệ sĩ, chỉ hơi cân nhắc mà thôi, không chắc chắn lắm, chỉ kêu công ty vệ sĩ hỗ trợ tìm xem có người nào hợp hay không. Hôm đó vốn định phỏng vấn anh ấy, kết quả Giang Bắc gặp chuyện, anh ấy cũng đến hiện trường với con. Cũng may là anh ấy có mặt.”
“Bố, con xin lỗi, con nên trở về sớm một chút, lúc ấy con cuống quá, chuẩn bị xe rồi mà đột nhiên con không muốn để truyền thông chụp được, sau đó cứ mơ mơ màng màng, mới…”
Lý do thoái thác nửa thật nửa giả luôn luôn có sức thuyết phục nhất.
“Không cần phải nói, bố hiểu rồi. Bây giờ cậu ta đang ở nơi nào?” Tưởng Chấn gật đầu, cho rằng cô đột nhiên muốn tìm vệ sĩ là do phát hiện ra manh mối gì đó, trên mặt hiện ra chút hiền hòa hiếm gặp.
Nhìn thái độ của ông ta, Anh Hiền biết mình đã cược đúng. Chút hiền hòa này là vì khen ngợi cô biết lấy chuyện lớn làm trọng, không quan tâm lùm xùm.
“Đúng vậy, anh ấy bị thương nặng hơn con, nghe Kha Nhụy nói vẫn đang ở bệnh viện, con định ngày mai đi thăm anh ấy.” Ân nhân cứu mạng, không đi thăm mới khiến người ta nghi ngờ.
“Phải thăm, không thể không trả ơn cứu mạng được, nhà họ Tưởng chúng ta sẽ không để cậu ta thiệt thòi đâu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...