Diêu Vi mặc một bộ công sở màu đen, chân đi đôi giày cao gót 8cm làm nổi bật dáng người nóng bỏng cùng đôi chân trắng nõn thon dài, khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng mang vài nét thuần thục cùng mị lực xuất hiện trước mặt Quý Hàn, khiến hắn ngẩn người.
"Đi thôi, Quý ca ca." Như không nhận ra Quý Hàn ngây người, Diêu Vi ngữ khí vui sướng nhắc nhở.
"Ân." Quý Hàn rũ mắt thấp giọng đáp, xem ra tiểu Vi Vi cũng đã trưởng thành rồi.
Công ty Diêu Vi làm chỉ cách nơi Quý Hàn làm việc một đoạn đường, mất khoảng vài phút đi bộ. Cho nên khi gần đến bệnh viện, Diêu Vi ngồi ở ghế lái phụ mở miệng nói:"Quý ca ca, anh dừng ở cổng bệnh viện đi, em đi bộ qua kia cũng chỉ mất hai phút thôi."
Quý Hàn nhấp môi không nói chuyện, chạy xe qua bệnh viện. Thấy vậy, Diêu Vi cũng không nói cái gì nữa. Lúc xuống xe còn nghịch ngợm nói lời cảm ơn: "Quý ca ca, thật là cám ơn anh, về sau mỗi ngày em đều mua bữa sáng để hối lộ anh."
Nhìn Diêu Vi đôi mắt xinh đẹp lóe sáng, Quý Hàn gật gật đầu:"Một bữa sáng đổi một tài xế, em cũng thật biết cách buôn bán."
"Ha ha... Nào có a? Được một đại mỹ nữ như em ngày ngày mua bữa sáng cho, anh mới là người kiếm được lời mới đúng." Diêu Vi ánh mắt thản nhiên, phản phất như cùng bạn bè trêu đùa "Đây là vinh hạnh của anh đó". Quả nhiên, Quý Hàn khóe miệng cong lên.
Diêu Vi đem một màn này ánh thu vào đáy mắt, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, trên mặt lại ra vẻ nhẹ nhàng cùng Quý Hàn từ biệt, hướng cửa công ty đi đến.
Hắn quả là một người khó công lược!! Nếu bị hắn phát hiện ra tình cảm của Diêu Vi, chỉ sợ sẽ bất động thanh sắc cùng cô kéo ra khoảng cách đi! Hừ! Một người đàn ông như thế không hiểu sao Diêu Vi cũng có thể thích?! Tương lai sau khi thu phục hắn, nhất định phải cho hắn nếm mùi đau khổ! Hừ!
Diêu Vi mặt tươi cười tiến vào công ty, đáy lòng lại căm giận Quý Hàn! Phụ nữ vĩnh viễn là người mang thù.
Sau khi nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Diêu Vi đã vào công ty, Quý Hàn mới lái xe quay đầu đi làm.
Bởi vì đưa Diêu Vi đi làm, Quý Hàn so với ngày thường đến muộn mười phút, tuy rằng không đến trễ so với giờ làm việc, nhưng vẫn làm cho đồng nghiệp một trận kinh ngạc.
Phải biết rằng, Quý Hàn vô luận đi học hay đi làm, đều đến sớm mười lăm phút, dù trời mưa to gió lớn hay tuyết phủ trắng xóa. Trừ khi sinh bệnh hoặc có việc mới xin nghỉ, nhưng mà chuyện Quý Hàn sinh bệnh xin nghỉ cũng chưa từng phát sinh. Lần đầu phá lệ so với ngày thường tới trễ mười phút, làm cho một đám tiểu hộ sĩ thương thầm trộm nhớ xuân tâm nhộn nhạo một trận kinh hách.
"Ai! Ngươi nói xem, bác sĩ Qúy hôm nay là như thế nào? Thế nhưng tới trễ mười phút!" Nữ hộ sĩ giáp nhìn Quý Hàn tiến vào phòng làm việc, vẻ mặt kinh ngạc cùng mấy nữ hộ sĩ khác thấp giọng nghị luận.
"Có thể do tối qua bác sĩ Quý ngủ muộn?" Hộ sĩ ất suy đoán nói.
"Chẳng lẽ tối hôm qua cùng bạn gái chiến đấu kịch liệt đến khuya......" Hộ sĩ bính che khuôn mặt đỏ bừng, hoa si nói.
"Thiết! Ai mà không biết bác sĩ Qúy giữ mình trong sạch, ở bệnh viện chúng ta nổi danh người đàn ông độc thân hoàng kim a? Từ đâu ra bạn gái?". Hoa si hộ sĩ bính bị các bạn nhỏ xem thường, nước mắt lưng tròng, nhỏ giọng nói thầm: "Kia không lẽ là cùng bạn trai?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...