Công Lược Không Luồn Cúi Nam Nhân


Hàn Yên Yên trở về ngôi nhà của cô và Nghiêu Sâm.

Nơi này vẫn như cũ, chỉ là thiếu một người đàn ông.

Người ấy mỗi một góc kịch liệt làm tình với cô, cũng sẽ tới giúp những lúc cô vì anh xuống bếp, rồi biến phòng bếp thành bãi chiến trường.

Anh bá đạo cướp lấy cô, ôn nhu đối đãi cô.

Mối quan hệ giữa hai người hoàn toàn có thể viết thành một cuốn tiểu thuyết ngôn tình.

Chỉ là, kém một chút.

Hàn Yên Yên trở lại ngôi nhà này, nhìn quanh một vòng, cảm thấy thật quạnh quẽ xa lạ.

Cô không vội vã đi “dọn dẹp”, bất kể là quần áo hay tiền bạc, đối với cô đều không quan trọng.

Phải kết thúc thế giới này như thế nào mới quan trọng.

So sánh mới thấy, thế giới Kiều Văn Hưng thực sự quá nhẹ nhàng.

Cô chẳng cần phải chính diện đối phó với anh ta, gần như là nằm cũng hoàn thành được nhiệm vụ.

Thế giới này cô hao hết tâm huyết, ngày đêm đối phó với Nghiêu Sâm, thẳng tới mức này, mà thế giới lại chẳng hề có chút dấu hiệu suy chuyển.

Hàn Yên Yên suy nghĩ thật lâu, không có manh mối.

Cô thử gọi Leo, vẫn như cũ không đáp lại.

Người mang thai rất dễ mệt mỏi, cuối cùng cô từ bỏ, trời đã tối, phải tắm rửa đi ngủ thôi.


Mùa thu trời hanh, Hàn Yên Yên nằm mãi không ngủ được.

Cô ngáp một cái rồi xuống lầu uống nước.

Dưới lầu không bật đèn, cô cũng dựa vào sự quen thuộc với nhà mình mà cứ thế dò dẫm đường đi, không hề phát hiện có một người đàn ông đang ngồi trên sô pha, hai mắt hung ác nham hiểm nhìn cô chằm chằm.

Thai phụ rất dễ bị nóng, Hàn Yên Yên nóng tới hoảng, muốn tìm chút đồ lạnh.

Cô sờ tới tủ lạnh, mở cửa ra, uống một ngụm nước mát.

Thuận tay đóng cửa lại, cạnh cửa tủ đứng một người đàn ông trọc đầu, là Tam Hổ!
Đồng tử Hàn Yên Yên rút lại, nước lạnh rớt xuống, rơi vãi đầy đất.

Tam Hổ không cho cô chạy, một tay bắt được tóc của cô, kéo cô lại.

“Đồ đê tiện!” Gã mắng, kéo Hàn Yên Yên đi.

Xung quanh không có người, phòng có khả năng cách âm cực tốt, có kêu to cũng vô dụng.

Hàn Yên Yên không kêu lên, yên lặng giãy giụa.

Đèn phòng khách chợt sáng, đôi mắt Hàn Yên Yên đau đớn, gắt gao nhắm chặt lại.

Tam Hổ túm tóc cô kéo ra phòng khách.

Hàn Yên Yên mở mắt ra, người ngồi trên sô pha rõ ràng là Nghiêu Sâm!
Anh ngồi nơi đó, mắt cá chân đặt trên đầu gối, tay phải gác lên gối còn lại, thưởng thức một thanh phi dao.

Con dao sắc bén quay trên ngón tay thon dài, tựa như đang dính chặt trên tay anh.

Hàn Yên Yên bị Tam Hổ kéo tóc, cố gắng giữ da đầu của mình, đôi môi mím chặt, mắt nhìn Nghiêu Sâm.

Ngay lúc này, di động Hàn Yên Yên đặt trên bàn đột ngột vang lên.

Trên màn hình hiển thị hai chữ Giang Diệp, ánh mắt hai người đàn ông trong phòng khách lập tức ngưng tụ.

Nghiêu Sâm cúi xuống cầm lấy di động, nhấn vào nút gọi, sau đó đặt bên cạnh khuôn mặt Hàn Yên Yên.

“Tiểu thư Hàn! Cô có ở nhà không? Tôi vừa nhận được tin tức, xe chở Nghiêu Sâm bị cướp! Nghiêu Sâm trốn thoát rồi! Khả năng rất cao anh ta sẽ tìm cô trả thù, cô ở đó đừng nhúc nhích, tôi lập tức dẫn người đi qua!” Giang Diệp nôn nóng nói.

Hàn Yên Yên nhìn đôi mắt của Nghiêu Sâm, bình tĩnh trả lời: “Vậy tôi ở nhà, tôi chờ anh.”
Cúp điện thoại, bạt tai Tam Hổ tạt qua: “Đồ điếm thúi!”
Người cướp xe cảnh sát là Tam Hổ.

Lúc trước Tam Hổ bị oan phải chạy trốn, khi nghe được tin đại ca bị lật đổ lập tức lặng lẽ trở về, biết được Hàn Yên Yên là người quật ngã anh, gã lập tức hiểu ra trước kia ai là người ly gián gã với Nghiêu Sâm.

Một bạt tai này khiến Hàn Yên Yên bổ nhào lên sô pha, bụng lớn bị đụng nhẹ khiến nét mặt cô hiện lên vẻ đau đớn.

Cơ bắp bên má Nghiêu Sâm vặn vẹo một chút, anh đột ngột nắm cánh tay Tam Hổ lại, ngăn gã tiếp tục động tác.

“Đại ca! Để em giết con ả đê tiện này!” Tam Hổ nghiến răng nghiến lợi nói.


“Cậu ra ngoài đi, để một mình tôi nói với cô ta mấy lời.” Việc đã đến nước này, đã mất nhưng còn vãn hồi, Nghiêu Sâm cũng rất bình tĩnh.

Tam Hổ bực tức ra ngoài canh chừng.

Hàn Yên Yên lật người lại.

Nghiêu Sâm đi tới trước người cô, duỗi ngón cái ra xoa đi vết máu nơi khóe miệng.

Tới tận bây giờ, ánh mắt của cô cũng chẳng hề có kinh hoàng hay sợ hãi.

Vợ của anh, rốt cuộc là người phụ nữ thế nào vậy? Anh cưới cô, mà lại hoàn toàn không biết rõ về cô.

Nghiêu Sâm ngồi xổm trước người Hàn Yên Yên, cô theo bản năng rụt về phía sau, thân thể căng chặt.

Nghiêu Sâm nhìn cô một lúc, tầm mắt dừng trước cái bụng tròn vo của cô.

Anh vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng tròn trịa kia, hỏi: “Thai động sao?”
Hàn Yên Yên trầm mặc không nói.

Nghiêu Sâm đặt tay lên bụng cô, giương mắt, ôn nhu hỏi: “Nói cho anh, đứa nhỏ này là của ai?”
Nghiêu Sâm cũng giống Giang Diệp, đều là người của thế giới này, bọn họ không thể thoát ly khỏi thế giới, nên chỉ có thể lấy quan điểm cố định để suy xét về động cơ phản bội Nghiêu Sâm của Hàn Yên Yên.

Phương hướng suy đoán của anh cũng giống Giang Diệp, cho rằng Hàn Yên Yên có người đàn ông khác.

Chỉ có tình yêu ngu xuẩn mới có thể khiến người khác mù quáng, mới có thể khiến Hàn Yên Yên không tiếc mất đi thứ mình có ở hiện tại để chơi chết anh.

Nhưng Hàn Yên Yên nói: “Em cùng anh nỗ lực tám tháng mới mang thai đứa nhỏ này, đương nhiên là của anh.”
Cô nhìn đôi mắt của anh, nhẹ nhàng nói: “Nghiêu Sâm, em không có người đàn ông khác.”
Nghiêu Sâm nhìn chằm chằm đôi mắt Hàn Yên Yên, lý trí nói cho anh biết, lời cô nói là thật.

“Trước khi anh biết em, chúng ta có thù oán gì đó, phải không?” Anh hỏi.

Hàn Yên Yên nói: “Không có.”
Giọng Nghiêu Sâm dịu dàng như thể sói xám lừa gạt mũ đỏ, anh nhẹ giọng: “Nói thật với anh đi, đừng sợ, anh sẽ không đánh phụ nữ.”
Hàn Yên Yên chăm chú nhìn anh một lúc: “Nhưng anh sẽ giết phụ nữ, phải không?”
Sắc mặt Nghiêu Sâm đại biến, anh đứng lên, lùi về sau hai bước.


Hàn Yên Yên nhìn người đàn ông này, nói ra bí mật anh đã chôn giấu trong đáy lòng mấy năm nay.

“Nhà xác của Cục cảnh sát có hai thi thể không người tới lãnh, cũng không thể xác định được thân phận.

Một là đàn ông, ba của anh, một là phụ nữ, mẹ của anh.” Cô nói, “Mẹ anh không phải bị ba anh đánh chết, mà là bị anh giết chết bà ấy, đúng không?”
Cơ bắp trên gương mặt của Nghiêu Sâm vặn vẹo.

Buổi tối đó chính là bước ngoặt của cả cuộc đời anh.

“Bà ấy ngày nào cũng bị đánh.

Ngày đó, thằng cha kia suýt nữa đánh chết bà.” Anh cắn răng, “Anh giết chết gã kia, bà ấy lại phát điên đánh anh tới tấp.

Bà nói nếu không có gã, bà không thể sống nổi.

Nếu như vậy, anh… hoàn thành nguyện vọng của bà ấy.”
Cuộc đời anh từ đây vặn vẹo, mãi cho tới hôm nay.

Hàn Yên Yên cảm thấy cực kỳ tiếc cho anh, nhưng tay cô vẫn như cũ lặng lẽ vói vào kẽ hở của sô pha.

Nghiêu Sâm đột nhiên phát hiện ra động tác của cô! Đồng tử anh co rụt!
Lúc ánh mắt anh nhúc nhích, Hàn Yên Yên đã biết hành động của mình bị phát hiện, cô không chút do dự, nháy mắt rút khẩu súng giấu trong kẽ hở sô pha ra.

Nghiêu Sâm cho Hàn Yên Yên quyền lực quá lớn, cô cũng lặng lẽ yêu cầu người của anh cung cấp cho cô một khẩu súng, cũng không phải việc gì khó, họ thậm chí còn không nghĩ tới việc báo cho Nghiêu Sâm.

Hàn Yên Yên dùng khẩu súng nhờ Nghiêu Sâm mà có được nhắm ngay vào anh, bóp cò.

Đây là lần thứ hai cô nổ súng với Nghiêu Sâm, lúc này đây sẽ phát sinh chuyện gì?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui