Công Chúa Thời Tiết
Tất cả mọi chuyện gây ồn ào huyên láo lúc sáng đều như chưa từng xảy ra vậy.Các nhà báo vác máy quay tới hiện trường nhưng lại quên mất là mình tới đây để làm gì,thế là lại lục đục kéo nhau về.
...
-Lâm Hoàng hình như đang hẹn hò với Vương Hải Anh hay sao ấy?
-Ừ,lẫn thế nào được.Ban nãy tớ thấy hai người họ đi chung xe mà.Đã vậy còn cười nói rất tình tứ.
-Không phải Lâm Hoàng và Quách Thiên Thiên là một đôi sao?
-Lúc trước thì là vậy nhưng chắc bị đá rồi.
-Con nhỏ sư tử Hà Đông lớp đó tới rồi kìa.Chúng ta đi thôi!
Đám con gái bát quái nhanh chóng giải tán khi thấy Trang tới.Ai chẳng biết là nhỏ Trang này bảo vệ cô như tài sản vô giá chứ.Thôi thì tránh được lần nào hay lần ấy.
Trang mặt hằm hằm đi vào lớp.Từ cổng trường tới lớp không biết là đã có bao nhiêu lời đồn về ba đứa kia bay vào tai nhỏ rồi.Cứ muốn chửi chúng nó một trận nhưng lời còn chưa phát ra ngoài thì lũ đó đã bỏ chạy hết.Thật bực mình!
-LÂM HOÀNG!Cậu đang làm cái trò gì thế?
Vừa vào tới lớp Trang đã rống lên như thú sổng chuồng khiến cho đám tiểu quỷ giật mình.Chẳng biết là ai lại chọc giận bà la sát này lên rồi!
-Trò gì là trò gì?
Hắn thản nhiên,xem chuyện nhỏ nổi khùng là chuyện quá mức bình thường.
-Cậu đang quen với Hải Anh sao?
-Phải thì sao mà không phải thì sao?
-Mau nói rõ ràng cho tớ.Cậu quên là cậu không được phép yêu con gái trong lớp sao?
-Nếu vậy thì tớ chuyển lớp là được chứ gì!
-Cậu..!
Nhỏ tức giận không thốt nổi ra lời,trận chiến giữa hai chị em nhà họ Lâm hết sức căng thẳng khiến cho không khí trong lớp sặc mùi thuốc súng.Đám tiểu quỷ muốn lên tiếng can ngăn nhưng lực bất tòng tâm.
Bước chân của cô chợt dừng lại trước cửa lớp.Dẫu cô đã biết rằng mọi chuyện sẽ là như thế nhưng từ miệng hắn nói ra đúng là đau đớn gấp trăm lần.
-Thiên,không sao chứ?
-Em không sao!Thiên Hà chúng ta vào lớp thôi.
Hai người sánh vai nhau vào lớp.Đám tiểu quỷ lo lắng nhìn cô.Lâm Hoàng thật quá đáng mà!
Ánh mắt hắn khẽ vụt qua một tia đau lòng nhưng rất nhanh liền biến mất.Hắn quàng tay sang vai Hải Anh ra vẻ rất tình cảm.Ánh mắt như có như không đặt trên người cô.Hải Anh khẽ mỉm cười trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ vô can,thầm quan sát nét mặt của cô.
-Chúc mừng hai người!
Cô cười nhạt,giọng nói vẫn rất bình thường không buồn,không vui cũng không chứa tức giận.Một câu hỏi đó như rất đỗi bình thường,giống như là:cậu ăn cơm chưa vậy.
-Cảm ơn cậu nha Thiên!
Hải Anh mỉm cười nhìn cô.Nếu ai tinh ý sẽ nhận ra trong lời nói của nhỏ còn tồn tại cả sự đắc ý.Và Trang đã làm được điều đó.Trang nắm chặt bàn tay tới nỗi trắng bệch.Răng khẽ nghiến lên ken két,nhỏ rất muốn lao vào đấm cho hai đứa kia một trận nhưng làm thế sẽ khiến Thiên khó xử.
Cô bình tĩnh về chỗ ngồi,còn không quên kéo theo bà la sát kia.Dù hậm hực nhưng Trang vẫn rất nghe lời cô.Lúc về chỗ còn không quên quăng ra cái lườm rách mắt cho hai cái kẻ đang kề vai thân mật kia.
Hắn khẽ cười khổ trong lòng.Thiên đã buông tay hắn ra rồi đấy.Đã thành toàn cho hắn rồi đấy.Nhưng nhìn sự hờ hững,xa cách của cô tại sao hắn lại thấy đau đớn thế này.
"Quách Thiên Thiên!Kẻ bại trận cuối cùng chính là mày.haha"
-Tớ đã bỏ lỡ điều gì sao?
Cậu mang bộ mặt yêu nghiệt bước vào lớp,nhưng nhìn bộ mặt nặng hơn trì của cả đám thì cực kì ngạc nhiên.
Thiên Hà quăng cho cậu cái liếc sắc lẹm,khiến cho cậu bất giác rùng mình.
-Ngồi đây luôn đi,đừng có ra phá đám tình cảm của người ta.
Trang bực dọc lên tiếng,sách cặp nhảy xuống bàn sau ngồi chung với cô.Cậu liếc mắt qua hắn một cái sau đó hí hửng ngồi vào chỗ của Trang trước đó.Được ngồi chung với nàng rồi.Sướng chết đi được!
Thiên Hà khẽ lườm cậu nhưng cũng không phản đối.Nhỏ biết nỗi khổ của hắn nhưng vì Thiên nhi của nhỏ,nhỏ đành phải có lỗi với hắn thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...