Người Hồ xuôi nam, biên quan rối loạn không ngừng, Trần Tịch vốn dự tính cuối năm trở về
mừng năm mới, nhưng ngoài ý muốn phải dừng lại tại quân doanh biên
cương.
Biên thành phía Bắc...
Gió tuyết dầy đặc che phủ cát vàng, một thiếu niên mặc ngân giáp toàn thân mang theo hơi lạnh vội vàng đi vào lều vải.
Hắn cởi mũ giáp màu đỏ thuận tay đặt trên án kỷ thô sơ, tóc xoăn màu đen
tùy ý rũ xuống đầu vai, ngay cả khôi giáp lạnh lẽo cũng không kịp cởi
liền mở túi gấm cũ nát trong tay.
Là thư trong Vương cung ra roi thúc ngựa đưa tới.
Đồ trong túi rơi bịch một tiếng trên án kỷ, là hai lá thư và một chiếc
kính hộ tâm thượng hạng. Trần Tịch vừa gẩy gẩy kính hộ tâm vừa thuận tay mở một phong thư. Là tự tay Tĩnh Vương viết, không nghi ngờ gì chính là khen ngợi và thăm hỏi tướng sĩ biên cương, ngoài ra còn kèm theo quân
bổng cụ thể, phân phó Trần Tịch chiêu đãi các tướng sĩ thủ thành thật
tốt.
Mở phong thư thứ hai ra, đuôi lông mày Trần Tịch thoáng lộ
vẻ vui mừng. Hắn vội ngồi ngay ngắn lại, tiến tới đèn ngưu du cẩn thận
xem xét từng chữ. Chữ khải nhỏ nhắn xinh đẹp sạch sẽ, là nét bút của
Quân Mẫn Tâm.
“…Tiểu thúc mời lão thái quân và gia gia tới trấn
giữ Tĩnh cung, Lạc Trường An và Cừu Sơ Chiếu không dám càn rỡ, chỉ dám
lén thăm dò thật hư quân ta, toàn bộ trinh sát đều bị quân ta đánh giết. Hôm qua đoàn người Lạc, Cừu đã hồi kinh phục chức, hữu kinh vô hiểm…”
Trần Tịch yên lòng thở nhẹ ra một hơi, khóe miệng khẽ nhếch lên một đường
cong nhàn nhạt. Mấy hàng chữ cuối cùng không nói đến việc công, mà là tư tình:
“A Tịch, biên cương giá lạnh hiểm ác, người Hồ xảo trá quỷ quyệt, cần bảo vệ mình thật tốt! Hôm qua tìm được chiếc kính hộ tâm
được chế tạo hoàn mỹ, bền chắc, mong có thể bảo hộ huynh giữa thiên quân vạn mã. Luôn luôn phải mang theo, vạn lần không được gỡ xuống… Hơn
tháng không gặp, Mẫn Nhi rất nhung nhớ!!!
Tự bảo hộ, đừng nhớ ta, mong huynh quay về.”
Đường đi xa xôi, bức thư qua tay nhiều người đã bị nhăn nheo. Trần Tịch duỗi
tay vuốt phẳng bức thư gấp lại chỉnh tề, sau đó kéo ngăn tủ đầu giường
ra bỏ thư vào trong đó. Trong ngăn kéo là một xấp thư dầy được xếp ngay
ngắn, vì thường xuyên bỏ ra xem nên giấy viết thư cũng có vết ố vàng nhỏ như sợi lông.
Trần Tịch mặc nguyên quần áo ngã lên chăn đệm, mười ngón tay không ngừng
vuốt ve kính đồng hộ tâm trong lòng bàn tay, ngơ ngác nhìn một hồi sau
đó đặt gương vào nơi quan trọng. Một lát sau, hắn lại lấy kính hộ tâm từ trong quần áo ra, suy nghĩ hồi lâu, tựa như muốn xuyên thấu qua gương
hình dung ra dung nhan xinh đẹp tôn quý của người thiếu nữ ấy.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, giày vò đến nửa đêm mới cất kính hộ tâm đi ngủ, khóe miệng vẫn luôn kéo lên một độ cong nhàn nhạt.
* * *
Đêm giao thừa, pháo hoa liên miên không dứt, ánh lửa đỏ rực một góc trời
xinh đẹp tột cùng. Một mình Quân Mẫn Tâm đứng trên tường thành Tĩnh cung ngơ ngác nghĩ: Lúc này ở biên cương, nhất định trăng đã lên cao, nơi
nơi lạnh lẽo, tuyết dầy đặc che đi cát vàng mênh mông, gió rít gào quấn
lấy trăng non thổi tung chiến kỳ. Mà thiếu niên áo bào trắng ngân giáp
không biết đang làm gì?
Là mạo hiểm gió tuyết dò xét biên thành
để người Hồ không dám dòm ngó nửa phần, hay là chém giết say sưa, đoản
kiếm trường cung trong tay lấy đầu tặc nhân? Hoặc là nhìn lên ánh trăng
lạnh nhạt như sương, ngâm xướng khúc tiêu du dương nức nở nghẹn ngào?
Chỉ hơn một tháng không thấy, Quân Mẫn Tâm phát hiện nỗi nhớ dành cho hắn
giống như rượu ủ trong hầm, càng ủ càng nồng, nồng đậm đến mức nàng
không dám nhìn thẳng. Do do dự dự thấp thỏm trong lòng không dám giao
phó, là yêu quá tha thiết, không kìm chế được. Kinh nghiệm trong kiếp
trước, kiếp này nàng không thể cắt đứt ràng buộc và lệ thuộc vào hắn,
như cá với nước.
Quân Mẫn Tâm đưa tay kéo áo choàng bó sát vào người, cúi đầu than một tiếng.
“Sao không đi cùng gia gia và lão thái quân mà lại chạy tới nơi này than thở một mình? Lão thái quân vừa rồi còn nhắc tới con mãi, Mẫn Nhi không trở về, năm nay sẽ không có hồng bao.”
Giọng nói dễ nghe của Tĩnh Vương truyền đến từ sau lưng, ông nở một nụ cười
ấm áp: “Đứa nhỏ này luôn luôn cậy mạnh, chưa từng thấy con có vẻ mặt như vậy.”
“Phụ thân.” Quân Mẫn Tâm kéo lên nụ cười, thấy nữ tử trẻ tuổi bên cạnh Tĩnh Vương, nàng sững sờ: “Cô cô, sao người cũng tới?”
Lạc Ly mắt hạnh khẽ xoay tròn chuyển động, cười nhạo nói: “Nghe nói có tiểu mỹ nhân đứng trên tường thành ngắm trăng sầu thương, pháo hoa nặng nề
ánh lên biết bao thê mỹ, ta cầm lòng chẳng đặng ra ngoài nhìn – A! Cô
nương kia không phải Tiểu Mẫn Tâm sao?”
“Cô cô!!” Quân Mẫn Tâm
thấp thỏm, trên mặt thoáng hiện một vệt ửng đỏ, gió lạnh bốn phía cũng
không thể xua tan nhiệt độ trên mặt, không thể làm gì khác hơn ngoài
việc dùng đôi mắt mềm mại buồn bực nhìn chằm chằm Lạc Ly.
Tĩnh
Vương lấy từ trong tay áo dài lưu vân một phong bao màu đỏ đưa cho Quân
Mẫn Tâm, cười nói: “Cô cô nói đùa với con thôi, đây là hồng bao năm nay, cất kỹ. Nhớ đi vấn an gia gia và lão thái thái.”
Quân Mẫn Tâm thầm nghĩ ‘vâng’, mỉm cười nhận lấy hồng bao, không ngờ từ bên
trong lại rơi ra tờ giấy thật mỏng nhăn nhíu bị gió thổi bay đến cạnh
chân nàng. Nàng sững sờ, khom lưng nhặt tờ giấy lên: “Đây là cái gì?”
Lạc Ly cười cười có thâm ý, nói: “Biên quan ra roi thúc ngựa đưa mật hàm tới.”
Quân Mẫn Tâm nghi ngờ.
“Trần Tịch viết.” Tĩnh Vương tiếp lời nói: “Trở về rồi xem, sáng mai trong cung tế tự, Mẫn Nhi sớm đi nghỉ mới đúng.”
Quân Mẫn Tâm che giấu nội tâm vui mừng và mong đợi, sắc mặt bình tĩnh gật
đầu một cái, đi theo Tĩnh Vương và cô cô trở về đại điện. Trên đường,
Tĩnh Vương liếc nhìn nữ nhi cố tình giả bộ bình tĩnh, nhìn một cái liền
thấy ánh sáng mừng rỡ và không thể mong chờ trong mắt nàng thì không
khỏi khẽ cười.
Tới đại điện thỉnh an gia gia và lão thái thái, cô phụ Tần Tùy Phong cứng rắn lôi kéo Quân Nhàn muốn cùng hắn trao đổi võ
nghệ, trái ‘Nhị ca’ phải ‘Nhị ca’, sống chết quấn lấy Quân Nhàn không
buông tay. Quân Nhàn bị Tần Tùy Phong huyên náo đến nhức đầu, không thể
làm gì khác hơn ngoài đáp ứng.
Hai người hào hứng đi ra cửa, sau
đó rất nhanh truyền tới tiếng quyền cước, trong đó còn xen lẫn tiếng kêu thảm thiết của người khác. Chỉ chốc lát sau, Quân Nhàn vẫn khí định
thần nhàn đi vào, áo bào không chút rối loạn. Tần Tùy Phong thì cực kì
chật vật đi theo phía sau, vẻ mặt ấm ức chỉnh sửa áo bào, trong miệng
vẫn ồn ào:
“Lần này là tình trạng đệ không tốt, nhị ca! Lần tới chắc chắn đệ sẽ thắng huynh, nhất định sẽ thắng!”
Lạc Ly cắn hạt dưa hả hê cười, ngón tay hoa chọc chọc Tần Tùy Phong một cái, nói: “Múa rìu qua mắt thợ, đáng đời chàng!”
Tần Tùy Phong phủi đi móng vuốt trên quần áo, sau đó giương nanh múa vuốt
chạy tới bên người Phong Chiêu tố cáo: “Nhạc phụ đại nhân, Ly Nhi và Nhị ca thông đồng khi dễ hài nhi.”
Thái Vương Phong Chiêu hiền lành cười một tiếng, trấn an nói: “Người trẻ tuổi khí thịnh, thêm chút dạy dỗ luôn tốt.”
Lạc Ly hả hê cười khanh khách, lông mày giương lên giống như muốn biểu đạt
sự khinh bỉ của mình đối với phu quân. Tần Tùy Phong nghẹn lời, quay đầu về phía Mẫn Tâm lòng đầy tâm tư, khuôn mặt tuấn tú ủy khuất nói:
“Tiểu Mẫn Tâm, cô cô hư hỏng của con luôn khi dễ ta, con cần phải đòi lại cho ta một cái công đạo!”
Dứt lời, còn nhắm mắt lại giống nữ nhi ríu rít giả vờ khóc mấy tiếng. Một
phòng đầy người bị chọc cho vui vẻ, đám nha hoàn đứng trong góc mím môi
cười khẽ. Quân Mẫn Tâm cũng không kìm được hì hì bật cười một tiếng.
Một phòng ấm áp tràn ngập tiếng cười chia tay nhau trong nuối tiếc.
Trở lại Sương Mai điện, Quân Mẫn Tâm cởi bỏ quần áo lạnh lẽo rúc vào giường nhỏ, dùng chăn gấm đen thật dầy bao lại cơ thể lạnh lẽo của mình. Không ngờ dưới thân lại chạm phải một vật cứng, đưa tay sờ tới, lấy ra bốn
hồng bao căng phồng.
Một phong là của cô cô, cô phụ cho, một
phong là của lão thái thái và gia gia cho, một phong ghi tên Quân Nhàn,
một phong sau cùng… Không thấy có bất kỳ nét bút nào.
Quân Mẫn Tâm lấy đồ vật trong hồng bao thứ tư ra, là một vòng tay vàng khảm
ngọc tinh xảo, nhìn cách thức thấy có chút tuổi đời nhưng được giữ gìn
vô cùng tốt. Bảo thạch được khảm bên trên phát ra ánh sáng lóng lánh
dưới ánh nến. Quân Mẫn Tâm sững sờ, lập tức nhận ra đây là trang sức tổ
tiên truyền lại cho mẫu thân, mặc dù mấy năm này quan hệ đóng băng, bà
cũng chưa bao giờ tháo xuống. Mà hôm nay, bà lại lén lút mang vật yêu
thích để dưới đệm chăn nữ nhi.
Vành mắt Quân Mẫn Tâm đau xót. Từ
sau khi Vân Hoàn chết mẫu thân vẫn luôn tự giam mình trong tẩm điện đóng cửa không tiếp khách, nàng cho rằng mẫu thân hận thấu mình nên đã lâu
chưa đi thỉnh an bà. Vương Phi bị làm khó nhưng vẫn nhớ tới nữ nhi bất
hiếu của mình, nhất thời vô vàn áy náy tràn ra trong lòng Quân Mẫn Tâm.
Nàng nghĩ thầm: Sáng mai vô luận thế nào cũng nên đi thỉnh an mẫu thân.
Đang suy nghĩ thì cửa bị đẩy ra một cách nhẹ nhàng, hai nha hoàn Mộc Cẩn và
Kim Lan toàn thân áo mới sáng rỡ cười hì hì đi tới, gương mặt vui mừng
đòi may mắn: “Cung chúc Điện hạ năm mới cát tường, mọi sự an khang!”
Quân Mẫn Tâm vội thu lại áy náy và bi thương trên mặt, trở tay nhét vòng
xuống dưới gối, xoa xoa hốc mắt ướt át, cười nói: “Miệng nhỏ thật ngọt,
đến đây, công chúa Điện hạ có thưởng!” Dứt lời, tiện tay từ trong túi
xách lấy ra một miếng bạc vụn đưa tới.
Trước khi vào cửa, Kim Lan mắt tinh thấy được Quân Mẫn Tâm không bình thường, nhận bạc thuận tiện
cười hỏi: “Công chúa, người vừa mới giấu cái gì dưới gối vậy? Chẳng lẽ
là thư tình của công tử?”
Dứt lời liền đi tới làm bộ muốn lục tìm dưới gối thêu hoa. Quân Mẫn Tâm giả vờ giận, cười mắng: “Đáng đánh! Coi chừng ta đưa ngươi cho thị vệ ca ca cao lớn!”
Kim Lan nhai hạt thông phát ra những tiếng lộp bộp lộp bộp, không chút để ý nói: “Công chúa sẽ không nỡ đâu!”
Mộc Cẩn ở một bên cười đến đau bụng. Quân Mẫn Tâm im lặng, lại nhét cho các nàng ít bạc vụn mới mời được hai vị tổ tông này ra khỏi phòng.
Nghe tiếng cười đùa của hai nha hoàn nhỏ dần, Quân Mẫn Tâm thấp thỏm từ
trong lồng ngực nhẹ nhàng lấy thư Trần Tịch viết ra, nương theo ánh nến
chập chờn cẩn thận xem xét.
Chữ viết trong thư dường như là viết
ẩu, chắc là vội vã viết xuống trong lúc cấp bách. Trên giấy chỉ có bốn
chữ đơn giản hữu lực:
Thắng trận, mạnh khỏe.
Khóe miệng không khỏi nâng lên nụ cười nhạt. Đêm khuya trong ánh nến màu
cam, nàng ôm những dòng chữ ngông cuồng quen thuộc kia vào trong ngực,
vuốt ve nó, giống như nó có thể sưởi ấm trái tim lạnh lẽo hoang vắng của nàng.
Ngày hôm sau là lễ tế tự trong cung, cả ngày Quân Mẫn Tâm
đi theo phụ thân bận rộn tế tổ cầu phúc, cuối cùng không thể tới thỉnh
an mẫu thân. Trong lúc tế tổ, nàng nhìn mẫu thân nơi xa, Liễu Vương Phi
toàn thân váy tím vòng hoa, vẫn xinh đẹp không gì sánh nổi như trước,
nhưng thân hình rõ ràng gầy đi không ít, cung trang vốn vừa người nay
lại rộng thùng thình, sắc mặt càng thêm tái nhợt như ba thước tuyết đọng lại trong cung, không khỏi khiến người khác đau lòng.
Qua tết
Nguyên Tiêu, lão thái quân và Thái Vương Phong Chiêu lên đường trở về
Giang Nam ấp ám, nói thế nào cũng không chịu ở lại Tĩnh cung lâu thêm
một ngày. Lúc này Tĩnh quốc rất cần người trợ giúp, lại có Khương, Hồ
quốc như hổ rình mồi, lão thái quân không yên lòng nên để lại phu thê
Lạc Ly, Tần Tùy Phong trợ giúp Tĩnh Vương chỉnh đốn chính vụ, nếu Hoàng
đế bên kia lại phái người tới chèn ép, tốt xấu cũng có thể ứng phó.
Mấy ngày trước, Quân Nhàn ra roi thúc ngựa chạy đến biên thành Mạc Bắc, đợi đến đầu mùa xuân khi hoa cỏ súc vật tươi tốt, người Hồ không còn xuôi
Nam rối loạn sẽ dẫn đồ nhi Trần Tịch khải hoàn trở về.
Một thời gian sau, gió xuân thổi đi tuyết đọng trên cành cây, trong Tĩnh
cung hoa lê hoa đào mẫu đơn tranh nhau nở rộ. Quân Mẫn Tâm khổ sở cầm
sách học hành, trong tiếng lục lạc tinh tế cuối cùng cũng nghênh đón mùa xuân đã mong chờ từ lâu.
Nàng nghĩ, Trần Tịch nên trở về rồi chứ???
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...