Công chúa tại thượng

Cuối cùng Thân Đồ Xuyên đen mặt rời đi, trước khi đi còn hỏi Quý Thính: "Hiện tại hắn cũng đã hai tuổi, tương lai hắn sẽ là thái tử, nàng không thể để cho hắn ngủ một mình sao?"
 
Câu trả lời của Quý Thính là: “Không thể.” Đang nói đùa sao, hắn cũng mới có hơn hai tuổi một chút, sao có thể để hắn ngủ một mình được.
 
Thân Đồ Xuyên nghe vậy không khỏi bất mãn: "Ta được một tuổi đã không ngủ cùng phụ mẫu nữa rồi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Ta vẫn luôn ngủ cùng mẫu hậu cho tới khi sáu tuổi," Quý Thính bình tĩnh trả lời, "Vì vậy, A Giản sẽ cùng với chúng ta, ít nhất cũng phải đến ba tuổi rưỡi mới có thể tách ra."
 
... Tức là vẫn còn một năm rưỡi nữa, Thân Đồ Xuyên cứng họng.
 
Quý Thính bật cười, đẩy hắn ra: "Được rồi, muộn rồi, chàng về đi."
 
Thân Đồ Xuyên mím môi,  khẽ chỉ vào khóe môi, Quý Thính hiểu ý, kiễng chân lên hôn hắn, lúc này mới dỗ được người rời đi. Chờ sau khi đuổi được Thân Đồ Xuyên đi, nàng quay trở về, A Giản đã ngủ say, trông không có vẻ gì là sẽ thức dậy.
 
Quý Thính khẽ thở dài một tiếng, giúp hắn đắp lại chăn.
 
Mấy ngày kế tiếp, nàng lấy cớ thân thể không được khỏe đóng cửa không ra ngoài, bên ngoài cửa lớn của phủ trưởng công chúa mỗi ngày đều có vương hầu đến thám thính tin tức, ai nàng cũng không đồng ý gặp, chỉ ở bên trong phủ hưởng thụ khoảng thời gian được sống yên ổn cuối cùng này.
 
Mặc dù nàng không ở trong triều nhưng sóng gió trong triều đã thay đổi, nhất là sau khi Vĩnh Bá Hầu để lộ ra chuyện A Giản là con trai của Thân Đồ Xuyên, các quan đại thần theo Thân Đồ Xuyên cũng đứng ở vị trí trung lập, không qua lại với các vương phủ khác, cũng không chủ động nhắc lại việc lập người kế vị.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặc dù bọn họ không nhắc tới, nhưng đám võ tướng bên này đã sớm không chờ được, nhất là sau khi nghe tin Quý Thính có con trai, một vài người quen biết nàng thậm chí còn trực tiếp tìm tới cửa, Quý Thính đóng cửa không gặp khách, bọn họ liền chờ bên ngoài cửa.
 
“Ngươi vào bẩm báo với điện hạ, ta tới thăm bệnh, nếu hôm nay không gặp được điện hạ, chúng ta cũng sẽ không đi!” Lý Tráng nghiêm mặt, cực kỳ giống đến đòi nợ.
 
Gã sai vặt lau mồ hôi: "Đại, đại nhân, điện hạ nói người không có cách nào gặp khách!"
 

Lý Tráng hừ lạnh một tiếng, đang định lên tiếng thì một chiếc xe ngựa dừng trước cửa phủ trưởng công chúa, một lão nhân sống lưng thẳng tắp từ trên cao bước xuống, vừa nhìn thấy gã sai vặt liền nổi giận: "Còn thất thần làm cái gì, mau mở cửa cho lão tử!"
 
Gã sai vặt: "..."
 
Trên đời này người dám đứng trước phủ trưởng công chúa xưng lão tử cũng không nhiều lắm,  vị Chu lão tướng quân này cũng xem như là một trong số đó. Gã sai vặt không dám chậm trễ, nhưng gã cũng không dám tùy tiện cho người vào, trong lúc khó xử, Phù Vân vẫn luôn nghe lén ở bên trong cười gượng đi tới: “Chu lão tướng quân."
 
“Điện hạ nhà ngươi đâu?” Chu lão tướng quân nghiêm mặt lạnh lùng hỏi.
 
Phù Vân nuốt nước miếng: "Ở, ở bên trong, lão gia tử mời vào, chư vị tướng quân mời vào."
 
Chu lão tướng quân thấy y cũng là kẻ biết thức thời, lúc này mới bỏ qua chuyện giáo huấn y, nghiêm mặt mang theo đám người Lý Tráng đi vào. Bọn họ vừa bước vào cửa, Phù Vân đã vội vàng gọi người đóng cửa lại.
 
Đoàn người nhanh chóng tiến vào đại sảnh, không bao lâu sau Quý Thính mang theo A Giản đi qua, vừa nhìn thấy Chu lão tướng quân, lập tức đưA Giản qua: "Nhanh, mau gọi gia gia."
 
“Gia gia.” A Giản ngoan ngoãn gọi một tiếng.
 
Đứa nhỏ tuy rằng gầy hơn lúc trước một chút, nhưng lại có đôi môi đỏ mọng, hàm răng trắng như miếng đậu hũ sữa, hơn nữa ăn nói ngọt ngào giả bộ ngoan hiền, đôi mắt như nho đen vô tội nhìn người trước mặt, cho dù muốn tức giận cũng đừng hòng nghĩ đến.
 
Ít nhất Chu lão tướng quân vừa nhìn thấy hắn, trong nháy mắt cũng thu liễm tính tình: "Lại đây, để gia gia ôm một cái."
 
A Giản lập tức ngoan ngoãn đưa tay về phía ông ấy, Chu lão tướng quân vừa ôm lấy đứa nhỏ, Quý Thính liền lập tức lấy lòng: "Lão gia tử, người xem đứa nhỏ này cũng đẹp đúng không? Ta sinh đó."
 
“Hừ, chuyện sinh con lớn như vậy mà cũng dám giấu ta, hôm nay để xem ta tìm người tính sổ thế nào!” Chu lão tướng quân vừa nhìn thấy nàng liền đen mặt lại.
 
Quý Thính lập tức nhìn A Giản cầu cứu, A Giản nghiêm túc dùng bàn tay nhỏ nhắn ôm lấy mặt của Chu lão tướng quân: "Gia gia, đừng hung dữ."
 
“… Không có hung dữ, gia gia chỉ đang nói chuyện với mẫu thân con mà thôi.” Giọng điệu của Chu lão tướng quân lập tức dịu đi.
 

Lúc này A Giản mới hài long buông tay ra, Quý Thính trộm cười hướng về phía hắn âm thầm giơ ngón tay cái. Sau khi hai người nói chuyện được một lúc, đám người Lý Tráng vây quanh Chu lão tướng quân cẩm thận đánh giá A Giản trong lòng ông ấy.
 
“Đứa nhỏ này quả thực giống Thân Đồ Xuyên như từ một khuôn đúc ra vậy, nếu nói hắn không phải là con của Thân Đồ Xuyên, ta nhất định không tin.” Lý Tráng thở dài một hơi, vừa nói xong liền bị Chu lão tướng quân đánh một trận.
 
“Ở trước mặt đứa nhỏ nói bậy bạ gì đó!” Chu lão tướng quân tức giận nói.
 
Lý Tráng nhất thời không dám nói bậy, chỉ ngượng ngùng khen đứa nhỏ xinh đẹp.
 
Một vị tham tướng cũng lên tiếng phụ họa vài câu, không nhịn được hỏi Quý Thính: "Điện hạ, bên ngoài đều truyền tai nhau chuyện người giấu giếm đứa nhỏ, bởi vì có cao nhân nói trước hai tuổi đứa nhỏ sẽ gặp nguy hiểm, cần phải che giấu thì mới có thể vượt qua, việc này có thật không?"
 
Chu lão tướng quân nghe xong liền nhìn Quý Thính đầy ẩn ý.
 
Vẻ mặt của Quý Thính không thay đổi: "Từ khi hắn sinh ra đến nay vẫn luôn gầy yếu, mọi chuyện đương nhiên là phải cẩn thận một chút, hiện giờ cũng đã hơn hai tuổi, không cần phải giấu diếm nữa."
 
Tham tướng có chút đăm chiêu gật đầu, Lý Tráng cười: "Khó trách lần trước ty chức có hỏi điện hạ chuyện chọn thái tử, điện hạ lại kiên định nói có, nguyên nhân hóa ra là như vậy."
 
"Ngươi cũng đừng có nói bậy, nếu để truyền ra bên ngoài, đám người đó còn tưởng bản cung mơ ước ngôi vị hoàng đế từ lâu," Quý Thính ngồi xuống, "Tất cả đều ngồi đi, A Giản, mời gia gia ngồi đi, gia gia ôm ngươi rất mệt."
 
“Gia gia ngồi.” A Giản ngoan ngoãn vòng tay qua ôm cổ Chu lão tướng quân.
 
Chu lão tướng quân tính tình hung bạo, một lời không hợp trực tiếp đánh người, không đứa cháu nào trong nhà không sợ ông ấy, đây là lần đầu tiên một đứa nhỏ làm nũng với ông ấy. Trong nhất thời trái tim lập tức mềm nhũn, tươi cười hớn hở đến trước bàn ngồi xuống.
 
Ông ấy vừa ngồi xuống, những người khác cũng không khách khí, đã sớm ngồi quanh bàn. Bọn họ cùng nói chuyện với Quý Thính, nhưng tâm trí đều hướng về A Giản, nhìn thấy dáng vẻ củA Giản như vậy, trong lòng bọn họ đều biết mình nên làm gì.
 
“Chu lão tướng quân, có thể cho ty thức ôm thái tử tương lai một cái được không?” Lý Tráng hỏi.
 
Chu lão tướng quân liếc mắt nhìn hắn ta một cái: "Chờ lão phu không muốn bế nữa sẽ đưa cho ngươi."

 
“… Vậy hôm nay ta có thể chờ được đến lượt mình không?” Lý Tráng nhịn không được lẩm bẩm nói.
 
Chu lão tướng quân muốn đánh hắn ta, nhưng khi bắt gặp ánh mắt ngấn nước củA Giản, liền lặng lẽ bỏ tay xuống.
 
Đại sảnh rơi vào trong tĩnh lặng, một lát sau, Chu lão tướng quân chậm rãi nói: "Nếu đã có người kế vị chân chính, vậy thì vị trí thái tử sẽ không rơi xuống đầu đám tôn thất nữa, ta đã nhiều ngày dâng tấu thỉnh cầu lập người kế vị, các ngươi cũng sớm chuẩn bị sẵn sàng."
 
“Vâng.” Mọi người đều đồng thanh đáp lại.
 
Quý Thính nhếch môi: "Vậy thì phải làm phiền chư vị."
 
“Đâu có đâu có, theo thần, tiểu điện hạ chính là lựa chọn tốt nhất cho ngôi vị thái tử.” Lý Tráng cười nói.
 
Quý Thính mỉm cười gật đầu, đang định nói thì nghe lão Chu lão tướng quân nói: "Việc này không nên chậm trễ, ta lập tức hồi phủ viết tấu chương, đúng rồi, đứa nhỏ tên là gì, ta cũng sẽ viết trên tấu chương."
 
Nụ cười của Quý Thính đông cứng lại.
 
“Nói đi.” Chu lão tướng quân là người tính tình nóng nảy, nói phải đi về viết tấu chương, giờ phút này nửa khắc cũng không đợi nổi nữa, thấy Quý Thính nãy giờ không nói gì, liền có chút hung dữ.
 
Dưới sự thúc giục của ông ấy, Quý Thính ngượng ngùng nói: "Nhũ danh là A Giản."
 
“Đại danh thì sao?” Chu lão tướng quân hỏi.
 
Quý Thính: "..."
 
Trong phòng im lặng một lát, Chu lão tướng quân nghiến răng nghiến lợi: "Đừng nói với ta, ngươi còn chưa đặt tên cho đứa nhỏ!"
 
“… Chuyện này không phải là quên mất sao.” Quý Thính cảm thấy có chút áy náy,  trước kia nàng nghĩ đại danh sẽ đợi sau khi Thân Đồ Xuyên trở về sẽ đặt, kết quả sau khi phụ tử nhận nhau, nàng liền đem chuyện này ném luôn ra sau đầu, cho nên hiện giờ A Giản cũng chỉ có duy nhất nhũ danh.
 
Chu lão tướng quân hít sâu một hơi, gân xanh trên trán đều vì tức giận mà nổi lên: "Bây giờ ngươi phải đặt ngay cho ta!"
 
“Chuyện này sao có thể tùy tiện nghĩ ra được, nếu không ngày mai ta sẽ nói cho ngài biết.” Quý Thính vội vàng thuyết phục, vừa thuyết phục vừa không quên nháy mắt với A Giản.

 
A Giản ngay lập tức nâng tách trà lên, ngoan ngoãn bưng hai tay đưa cho Chu lão tướng quân.
 
Khó khăn lắm mới tiễn được Chu lão tướng quân đi, Quý Thính lập tức để Chử Yến tới quý phủ của Thân Đồ Xuyên,  không bao lâu sau Thân Đồ Xuyên lập tức đến đây.
 
"Mau nghĩ ra một cái tên cho A Giản," Quý Thính nhíu mày, "Nhóm võ tướng cùng đã ủng hộ chuyện để hắn làm thái tử, cho đến bây giờ lại chưa có đại danh."
 
Thân Đồ Xuyên cau mày: "Không có đại danh? Không phải A Giản sao?"
 
Quý Thính buông một tiếng thở dài, không còn cách nào khác là phải nói cho hắn biết ý định ban đầu của mình, nói xong lại có chút buồn phiền: "Sau khi sinh A Giản xong, ta vẫn luôn cảm thấy đầu óc mình có vấn đề,  hiện giờ ngay cả chuyện quan trọng như vậy cũng quên."
 
“Không sao, bây giờ chọn tên cũng không muộn.” Thân Đồ Xuyên thấp giọng an ủi.
 
Quý Thính bĩu môi: "Vậy thì chàng muốn đặt tên gì?"
 
Thân Đồ Xuyên suy tư một chút: "Quý Thanh, nàng cảm thấy thế nào?"
 
“Quý Thanh?” Quý Thính nhướng mày.
 
"Trời yên biển lặng, nguyện vọng ấp ủ từ lâu của phụ thân," Thân Đồ Xuyên mỉm cười nhìn về phía nàng, "Ta cũng hy vọng hắn một đời trong sạch, không bị thế gian mê hoặc."
 
Quý Thính bình tĩnh nhìn hắn, một lúc lâu sau khẽ cười một tiếng: “Cái tên này hay quá, Quý Thanh… Thật tiếc không thể lấy họ của chàng.” Triều Lẫm là giang sơn của Quý Gia, một khi A Giản lấy họ Thân Đồ, vậy cũng đồng nghĩ với việc vô duyên với ngôi vị thái tử.
 
“Có theo họ ta hay không cũng không có gì quan trọng, ta chỉ mong mẫu tử hai người bình an.” Thân Đồ Xuyên nói xong, vươn tay ôm nàng vào lòng.
 
Quý Thính trong lòng cảm động, yên lặng ôm lấy eo hắn, hai người im lặng một lúc, Thân Đồ Xuyên đột nhiên nói: “Quý Thanh bây giờ cũng có đại danh rồi rồi, cũng được xem như lớn rồi, có thể để nó ngủ một mình được không?"
 
"... Không thể."
 
"..."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui