Vừa nói, nàng ta vừa gỡ tấm khăn sa che mặt kia ra, trong lòng ta trở
nên căng thẳng, bởi vì dựa theo quy luật bình thường nói, đằng sau cái
mạng che mặt kia đều là dung nhan đã bị hủy dung, mà hơn nữa nguyên nhân khẳng định là có liên quan tới ta… Trong tiểu thuyết đều viết như vậy!
Ta khẩn trương nhìn nàng gỡ cái khăn che mặt từng chút một, sau đó nhẹ
nhàng thở ra, thật may, Phong Du một chút không thay đổi, nếu thật muốn
nói, chính là giống như Ngô Ung, cũng béo lên một ít, dù sao như vậy lại càng xinh đẹp hơn một chút…
Không đúng, Ngô Ung?
Thịnh An công chúa làm sao có thể ở cùng một chỗ với Ngô Ung?
Ta nghi hoặc nhìn về phía Ngô Ung, hắn không có nhìn ta, mà đang nhìn
Phùng Từ Từ đầy tình ý, ta khó hiểu nhìn Vô Mẫn Quân đang ngồi bên cạnh, đã thấy miệng hắn khẽ nhếch lên cười, một bộ dạng cái gì cũng hiểu rõ.
Dường như ta càng phỏng đoán càng không thể đoán được, ta lúng túng nói: “Phùng…”
Phùng Từ Từ lại nói: “À, Hoàng Thượng, thật có lỗi, vừa nãy nói sai rồi, dân nữ hẳn là, Ngô Phùng thị.”
Ta: “… … …”
Ngô Phùng thị? !
Có ý gì chứ, có vài cái ẩn ý…
Ta kinh ngạc không thôi – việc này không phải đại biểu cho việc Thịnh An và Ngô Ung đã thành hôn sao? !
Phùng Từ Từ thấy vẻ mặt như thế, rũ mắt nhìn xuống, nói: “Dân nữ biết, dân nữ không bảo vệ được lời hứa lúc trước, không đợi tới lúc Hoàng Thượng tới đón dân nữ nhưng hy vọng Hoàng Thượng không nên trách tội.”
Dừng một chút, nàng nói: “Kỳ thật dân nữ vẫn định sẽ giấu diếm , nhưng cuối
cùng dân nữ cảm thấy, đã có cơ hội nói cho ngài, tội gì phải làm như
vậy… Chẳng bằng nói ra cho vui vẻ.”
Ta không biết phải ứng đối như thế nào, chỉ có thể mờ mịt gật đầu.
Phùng Từ Từ đại khái thấy ta không tức giận, liền yên tâm nói: “Kỳ thật, dân
nữ và Ngô Ung quen biết nhau cũng chỉ hơn một tháng, nhưng mà đã muốn
thành hôn nửa tháng.”
Ta nói: “…”
Ngô Ung nhanh chóng đứng lên, cũng nói: “Ta nói cho Từ Từ, ta là tam hoàng tử Bắc Xương quốc,
hơn nữa cũng biết Tây Ương quốc Tây Hoàng cùng Tây hậu, sau đó Từ Từ mới nói cho ta biết, hóa ra nàng chính là Thịnh An quận chúa không hiểu sao lại biến mất kia… Biết ta muốn tới tìm hai người, nàng liền cố ý muốn
đi theo, cũng không để ý tới thân thể mình không tốt…”
Ta nói: “Thân mình không tốt?”
Ngô Ung ngượng ngập nói: “Từ Từ nàng có bầu …”
Phùng Từ Từ ngượng ngùng cúi đầu.
Ta: “…”
Vô Mẫn Quân cười như không cười như trước.
Ta cứng ngắc nói: “Là… Sao…”
Phùng Từ Từ nhanh chóng nói: “Hoàng Thượng, người không cần bi thương quá
mức… Sau khi dân nữ rời khỏi Tây Ương quốc, một mình đi Nam Văn quốc,
tuy rằng trên người có rất nhiều tiền, nhưng không biết nên làm cái gì,
huống chi dân nữ chỉ là một nữ nhi… Cũng may dân nữ đối với quần áo mặc
rất để ý, dù sao những quần áo cũ mặc rất tốt … Cho nên ta liền giúp làm mẫu vẽ họa, mãi cho tới khi hắn mở cửa hàng trang ở Nam Văn quốc, hai
người dân nữ cứ như vậy quen biết … Loại chuyện này, thật sự là nói
không chính xác, tuy rằng dân nữ cùng Hoàng Thượng từng là thanh mai
trúc mã, nhưng sau khi gặp được Ngô Ung, dân nữ lại không có cách nào
khác khắc chế …”
Ta: “… À, à, ta, chưa từng bi thương, ngươi yên tâm…”
Phùng Từ Từ dùng “ta hiểu rõ” nhìn ta, sau đó nhìn Vô Mẫn Quân, nói: “Trường
Nghi muội muội, sau này, Hoàng Thượng với muội là một … Muội nhất định
phải chăm sóc tốt cho người.”
Vô Mẫn Quân cười tủm tỉm nói: “Tỷ tỷ yên tâm đi. Chúc hai người trăm năm hảo hợp.”
Vừa chuyển đầu, Vô Mẫn Quân liền mặt không chút thay đổi nói: “Ngươi chừng nào thì không phải là một người với ta.”
Ta: “…”
Ta vốn đã chuyện giữa Phùng Từ Từ và Ngô Ung khiến cho đầu to ra, Vô Mẫn
Quân còn ở bên cạnh thêm phiền, ta mặc kệ hắn, nói với Phùng Từ Từ:
“Đúng vậy, trẫm cũng chúc các ngươi… Trăm năm hảo hợp.”
Ngô Ung
nói: “Được… Đa tạ Hoàng Thượng. Ta là vì biết chuyện xưa giữa Hoàng
thượng ngài và Phùng Từ Từ trước kia nên mới nói cho người biết về
chuyện về Bắc Xương quốc. Coi như là hòa.”
Ta không nói lời nào,
nghĩ rằng thật sự là cái… tên hại nước, chỉ bởi vì thay Phùng Từ Từ tạ
lỗi mà nói cho kẻ địch nhiều chuyện như vậy… Chẳng qua cũng không thể
nói như vậy, bởi vì trên thực tế ta cẩn thận ngẫm lại, những chuyện Ngô
Ung nói cho chúng ta biết trừ bỏ làm cho chúng ta có thể hiểu rõ mọi
chuyện ở bên trong Bắc Xương quốc ra, dường như cũng chẳng trợ giúp được gì lớn…
Từ đầu tới đuôi, hắn chỉ nói cho chúng ta mấy chuyện đồn đại mà thôi!
Ta không nói được gì: “Được rồi được rồi, không cần như thế…”
Vô Mẫn Quân bỗng nhiên nói: “Từ Từ tỷ tỷ, tỷ tỷ rời khỏi Tây Ương đã lâu,
hiện tại muốn… ở nơi đây thêm mấy ngày hay không? Về phần Ngô Ung, chúng ta sẽ đưa hắn về Bắc Xương quốc, dù sao tuy rằng hắn nói tự mình sẽ
nghĩ biện pháp, nhưng lấy thực lực của một mình hắn, thật có khả năng
gặp bất trắc. Về phần tỷ tỷ, đã có bầu, lại càng không nên bôn ba khắp
nơi.”
Phùng từ từ cảm động nói: “Được.”
Ngô Ung: “…”
Bởi vậy, Phùng Từ Từ liền ở lại trong thiên điện.
Ta cũng… không biết là nên vui mừng hay nên buồn sầu…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...