Công Chúa Lưu Lạc Đệ Nhất Đại Vương Phi

Từ thôn đến chợ huyện rồi quay về phải mất gần một ngày nên đến chập tối Chỉ Ni và Thanh Thanh mới về đến nơi.

Hai chị em vốn dĩ cùng nhau tán gẫu rất vui vẻ thì bống nhiên từ xa xa lại trông thấy bóng dáng của ai cứ thấp thỏm ở gốc cây to. Nhìn nhau một lúc rồi đi đến gần đó. Trông thấy nam nhân kia thì Thanh Thanh đã thay đổi ngay sắc mặt.

- Chỉ Ni!

Chất giọng nghẹn ngào vang lên làm tâm can của Chỉ Ni không ngừng đau nhói. Đã hai năm rồi! Kể từ khi đằng ấy rời thôn xóm hẻo lánh này để đi tòng quân thì ngày hôm nay mới có thể nghe được hai tiếng "Chỉ Ni" êm tai đến vậy.

- Định Phong Vệ úy là người đã thành gia lập thất, gọi khuê danh nữ nhân người ta như vậy e là có phần bất lễ nghi.

Thanh Thanh không chịu được mà lên tiếng đả kích. Năm ấy Chỉ Ni vì hắn ta mà chép biết bao nhiêu binh thư, còn dựa vào quan hệ của Lưu thầy lang để mượn thêm nhiều binh thư hơn nữa.

- Hay là chị về trước đi, em nói với Định Phong Vệ úy vài câu đã.

- Thôi được rồi! Ta đến tìm thầy trước vậy.

Đưa mắt nhìn Trần Hành với ánh mắt sắc bén, Thanh Thanh không nhịn được ấm ức thay Chỉ Ni mà quay người đi vào thôn.

Nhìn theo bóng của Thanh Thanh rồi thở dài. Phải đến tận thời khắc này Chỉ Ni mới để lộ ra vài nét ảm đạm.

Quay lưng lại với hắn, Chỉ Ni nắm chặt hai tay vào nhau, chất giọng dù cố kềm nén nhưng vẫn run run không ngừng được.

- Đã lâu không gặp, chẳng hay Vệ úy tìm ta có chuyện chi?

- Chỉ Ni! Xin em đừng nói ra những lời xa lạ. Là ta có lỗi với em nhưng mong em hãy thấu, ta cũng có nỗi khổ tâm mà.

- Người là Vệ úy lộ Định Phong, còn ta chỉ là một lương dân nho nhỏ. Và còn... Người yên bề gia thất cũng đã lâu, giữa hai ta không thể không ngăn cách.


- Ta biết! Ta biết ta đã làm em phải khổ tâm. Lời hứa ấy...

- Không có lời hứa nào ở đây cả.

Trần Hành vẫn chưa nói xong thì Chỉ Ni đã ngắt lời. Kể từ lúc Trần Hành hồi hương và đưa về một nữ nhân gọi là chính thê thì ngay thời khắc đó đã không còn lời hứa nào tồn tại. Hắn có thể nhớ cũng được, không nhớ cũng không sao. Vốn dĩ Chỉ Ni đã dần dần chẳng còn lưu tâm nữa.

- Từ lúc người về đây, ta chỉ thấy được một nam nhân mang tên Trần Hành xa lạ, còn Trần Hành trong lòng ta, chàng ấy oai phong lẫm liệt, khí thế kiêu hùng. Ta không biết chàng lúc này đang nơi đâu, cũng không biết có còn nhìn thấy được dáng vẻ ấy thêm một lần nào nữa.

- Ta biết em luôn trách ta vì đã là kẻ bội bạc. Nhưng Chỉ Ni à, em có thể đợi ta không? Đợi ta hoàn thành nghiệp lớn, đợi ta từ bỏ vướng bận nhất thời rồi ta sẽ lại đến tìm em.

Vô sỉ! Nghiệp lớn là gì? Vướng bận là chi? Ngay thời khắc này đây chỉ có hai từ "vô sỉ" mới xứng để nói về nam nhân này.

Tòng quân hai năm, Chỉ Ni không biết Trần Hành đã sống ra sao mà lại nhậm chức Vệ úy nhanh chóng đến vậy. Đây không phải chuyện nhỏ nên nói chính sức mình vươn lên thì hoàn toàn không có khả năng. Còn hơn hết... Chưa bao giờ nàng muốn làm thiếp thất. Muốn tìm đến nàng há chăng là bỏ vợ hay sao?

- Ta biết trong lòng người nghĩ gì.

Chỉ Ni rưng rưng nước mắt.

- Cho dù người không thương nhưng vẫn đang chịu ơn người khác. Những gì người đang có hiểu nôm na cũng là từ đâu ra. Làm người không nên sống bất nhân, hành sự bất nghĩa. Khi người chấp nhận ba bái thì có nghĩa đã chôn vùi cả cuộc đời. Hãy để Trần Hành trong hồi ức của ta mang dáng vẻ đẹp đẽ nhất, hãy để ta còn vương vấn đến ngày khổ tận cam lai.

Không thể kềm nén được nữa. Chỉ Ni cúi đầu lau nước mắt, dứt khoát rời xa Trần Hành. Thương thì có thương nhưng nàng không phải người không thấu tình đạt lý. Trần Hành tốt nhất nên chấp nhận với những gì mà mình đã đánh đổi. Dẫu cho mai sau như thế nào thì mãi mãi Chỉ Ni cũng không bao giờ ngoảnh mặt nhìn lại, trong lòng cũng buông bỏ bao nhiêu nuối tiếc.

- Chỉ Ni...

Trần Hành bất động tại chỗ, ánh mắt dõi theo bóng dáng nữ nhân kia không giấu được tia thất thần.


Đúng vậy! Khi hắn chấp nhận cùng Phương Liên ba bái kết phu thê thì đã hoàn toàn kết thúc với nàng ấy. Tuy nhiên hắn không hề cam tâm. Tại vì sao? Tại vì sao lại không thể vẹn cả đôi đường?

Trần Hành cần Phương Liên nâng đỡ công danh nhưng tâm can từ lâu đã thuộc về nàng. Những tưởng rồi đây trời quang mây tạnh, cuối cùng không ngờ mọi thứ đã chấm dứt từ đây.

Hắn đã sai hoàn toàn rồi! Sai lầm ngay từ những bước đầu tiên.

Lững thững quay trở về khi trời đã tối mịt. Không những Trần Hành về muộn hơn mọi ngày mà trên người còn nồng nặc mùi men say. Chỉ vì đau lòng quá độ mà uống đến không biết điểm dừng, đến khi về nhà phải có gia nhân dìu đi nghỉ.

- Dịu, em nói gì đi.

Phương Liên nhâm nhi tách trà ấm trong tay, ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy dán chặt vào nam nhân đang say khướt ở trên giường.

- Thưa thiếu phu nhân, là Lực nhìn thấy thiếu gia cùng Lưu cô nương ở đầu thôn. Còn chuyện người căn dặn, em cũng tìm được chiếc vòng ngọc này ở thư phòng.

Thị tì đưa ra chiếc vòng ngọc cẩm thạch mang một màu xanh mướt khiến trong lòng Phương Liên không khỏi sục sôi. Gần cả năm nay Trần Hành hành tung cứ luôn mập mờ không rõ, hoá ra lại vì cái thứ yêu nghiệt này.

[Choang!]

- Đáng chết! Trần Hành, chàng chờ đó cho ta.

Tách trà trong tay bị ném vỡ tan tành. Trong đáy mắt của Phương Liên không thể giấu nổi sự tức giận. Chẳng phải dựa vào nhà mẹ của nàng mới khiến hắn ngồi vào chức Vệ úy này hay sao? Gã nam nhân kia vậy mà còn không biết trời cao đất rộng dám mộng mơ tình cũ.

Đã vậy thì được thôi, ngày tháng sau này còn dài, cứ từ từ cùng nhau hưởng thụ.


...

Người ở trạm dịch vừa mang thư đến thì đã khiến Lưu Thuận đứng ngồi không yên. Chẳng biết nội dung bên trong là gì, tuy nhiên từ đáy mắt lại không thể giấu nổi sự lo lắng.

Hết đi qua rồi đi lại. Kể từ lúc nhận được thư thì Lưu Thuận đã thấp thỏm không biết đã bao lâu. Vừa suy tính cho chuyện tiếp theo lại vừa mòn mỏi Chỉ Ni trở về nhà.

- Cha! Con về rồi!

- Chỉ Ni! Chỉ Ni!

Trông thấy Chỉ Ni khiến Lưu Thuận như mở cờ trong bụng. Chỉ vừa trông thấy nàng thì đã đưa một bao thư và nhanh chóng mở lời:

- Con đã về thì hay quá! Cha vừa nhận tin số thuốc lần này sẽ được bàn giao sớm hơn dự kiến. Ngay bây giờ con hãy mau lên đường đến Đại Dư trước, vài ngày nữa đến nơi thì đợi ở quán trọ giao dịch. Còn đây, những gì cần làm cha đều viết hết ở trong này, chỉ cần con làm theo là được.

- Chẳng phải cha luôn phản đối sao? Tại sao lúc này lại muốn con đi gấp?

Chỉ Ni khó hiểu nhíu mày. Vài ngày trước rõ ràng Lưu Thuận còn phản đối rất kịch liệt, ấy vậy mà lúc này lại nhanh chóng muốn y đi.

- Ở đây đột nhiên công việc chồng chất, nhất thời đành để con đi. Xe ngựa cũng đã chuẩn bị xong cả, chỉ cần con nữa là có thể lên đường.

- Vậy con sẽ chuẩn bị một chút. Cha yên tâm! Con sẽ về nhà trong bình an vô sự.

Trong khi Chỉ Ni hào hứng về khuê phòng thì Lưu Thuận lại không ngừng thấp thỏm. Vốn dĩ muốn để đến ngày mai nhưng e rằng nguy hiểm luôn rình rập. Tạm thời để cho Chỉ Ni rời đi vài ngày. Đến khi yên ổn rồi quay về cũng chưa muộn.

- Cha! Con thu xếp xong cả rồi.

Chỉ Ni đi ra tiền sảnh với một tay nải to. Vẫn chưa xem còn thiếu thứ gì thì đã bị Lưu Thuận lôi đi sòng sọc.

- Cha! Sao người lại gấp gáp vậy chứ?

- Cha chỉ lo càng về khuya lại càng nguy hiểm. Đi sớm về sớm chả nhẽ chẳng tốt sao?


- Cha nói tất phải! Lần này con đi sẽ rất lâu nên cha ở nhà phải cẩn trọng sức khỏe, đừng quá lao tâm lao lực.

- Được rồi! Con mau đi đi. Cầm lấy thêm lộ phí, đường xá xa xôi còn có cái mà dùng.

- Dạ!

Lưu Thuận không khỏi gấp rút đưa Chỉ Ni lên xe ngựa đã chuẩn bị sẵn ở nơi vắng vẻ nhất thôn. Số mệnh của nàng không hề đơn giản. Nhiệm vụ của Lưu Thuận cả đời này quan trọng nhất chính là cho nàng được một cuộc sống bình an.

- Cha! Cha ở nhà bảo trọng.

Trong lòng cứ mãi thấp thỏm lo âu, Chỉ Ni không nhịn được mà phải vén rèm nhìn Lưu Thuận thêm một lần nữa. Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra nên mới hối thúc nàng lên đường như vậy ư?

- Đừng lo nghĩ! Con chỉ cần làm theo những gì cha đã căn dặn là được.

- Dạ!

Chiếc xe ngựa cứ như vậy mà dần dần đi khuất. Lưu Thuận mang sắc mặt lo âu nhìn theo cho đến khi không còn thấy nữa mới quay lưng trở về. Lần này xem ra phe đối lập càng mang dã tâm to lớn, hoàn toàn muốn mang ý lật đổ đương kim Thánh thượng ra ngoài mặt. Nếu lỡ không may thuận theo ý quân phản nghịch thì binh biến sẽ loạn lạc, dân chúng không khỏi lầm than.

[Cạch!]

- Bẩm Định tư đồ, người của ta đã được bố trí ổn thỏa.

Đứng sau Lưu Thuận là một nam nhân với dáng vẻ thần bí, toàn thân đều được che kín kỹ lưỡng. Không biết hắn đã đến đây từ khi nào. Với người hành tung không động tĩnh như vậy ắt hẳn cũng không phải người giản đơn. Ấy vậy mà tay chân còn nhanh thoăn thoắt.

- Ngươi làm rất tốt! Truyền tin hồi bẩm với Thánh thượng, ở chỗ bản quan đã không còn vấn đề chi.

- Ti chức xin cáo lui.

Chỉ vừa dứt câu là hắn đã vụt đi không tung tích. Lần này ắt hẳn phải để Chỉ Ni lưu trú ở Đại Dư một thời gian, phía Lưu Thuận sẽ tự có kế ngăn phe đối nghịch. Đại sự có thành hay không, chính Chỉ Ni mới là mấu chốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui