Rất nhanh chóng tin tức Ngô Phục bị cởi quan phục, trực tiếp xử tử tại quân doanh đã được lan truyền khắp Kinh thành, kinh động nhất chính là Đông cung.
Lê Lương Khoác nghe được tin dữ thì đứng ngồi không yên. Nếu như Ngô Phục không kín miệng mà khai ra thì sẽ xảy ra chuyện lớn. Vì thế nên hắn không an lòng mà lập tức tìm đến Lê Dư Mạnh để bàn bạc kế sách để ứng phó kịp thời.
Dẫu rằng đã có đầy đủ tang chứng vật chứng nhưng Lê Dực Định lại không muốn vạch trần mọi chuyện, để kẻ đứng sau nâng cao cảnh giác. Lúc này chỉ là mang danh giết gà doạ khỉ, tuy nhiên không những vậy, hắn còn khiến ai kia không thể ngồi yên.
Bên trong Trường Thọ Cung, Hoàng đế Qui Nam - Thạc Hoà đang cùng Hoàng thái hậu thưởng trà ở vọng lâu, bên cạnh một hồ sen rất lớn.
Tin thì cũng đã nhận rồi, thư cũng đưa đến tận cửa, Hoàng đế vì chuyện này mà đau đầu không ít, vậy nên mới tìm đến cung Trường Thọ.
- Hoàng mẫu, người có nghĩ chuyện này vẫn còn ẩn tình không?
- Dực Định nắm giữ binh quyền, chuyện bị mưu tính hoàn toàn không tránh khỏi, có lẽ Hoàng đế cũng biết là ai.
Hoàng thái hậu nhẹ nhàng lần chuỗi tràng hạt trong tay, ánh mắt nhìn mặt hồ vẫn luôn tĩnh lặng.
- Xem ra lập Thái tử sớm cũng không phải chuyện tốt lành gì.
Hiểu thấu ý của Hoàng thái hậu, nhưng Hoàng đế cũng phải lảng tránh vài câu.
- Dực Định cho biết bản thân đang hồi phục rất tốt, không cần truyền Ngự y. Nhưng trẫm vẫn không an lòng nên đã lệnh Triệu ngự y đến quân doanh chẩn trị. Với tội mưu hại Hoàng tự của Ngô Phục, Định không xử tử thì trẫm cũng sẽ lấy mạng của hắn.
- Hoàng đế luôn nghĩ cho Hoàng tự là điều đáng khen. Nhưng con lại để binh quyền rơi hết vào tay Dực Định chính là đang kề lưỡi dao vào cổ nó. Cũng vì nguyên do đó mà dẫn đến chuyện ngày hôm nay.
Hoàng đế trầm lắng một lúc, dẫu không lâu nhưng cũng đủ chiêm nghiệm câu nói vừa rồi của Hoàng thái hậu.
- Nhi thần biết binh quyền không thể nằm quá lớn trong tay ai nhưng trẫm không muốn ngoại thích can thiệp quá sâu vào quân đội. Còn các Hoàng tử từ nhỏ chỉ sống trong cung, có tài giỏi đến đâu cũng chưa từng cầm binh đánh giặc. Chỉ có Định, nó từ nhỏ đã sống ở biên cương, làm việc gì cũng biết suy tính đến hậu quả, có nó chỉ đạo quân đội trẫm rất an tâm.
- Vậy thì con chưa từng nghĩ đến an nguy của Định. Nó cũng là Hoàng tử, nhưng hoàng đế hãy xem trên người nó có bao nhiêu là vết thương lớn nhỏ rồi, có giống bất kỳ hoàng tử nào khác hay không? Từ nhỏ Định đã được cung Trường Thọ bồi dưỡng, mỗi lần nhìn thấy nó đến trong chốc lát rồi vội vã rời đi thì tâm can ta đau thắt đến nhường nào.
Hoàng thái hậu siết chặt chuỗi tràng hạt. Lê Dực Định từ nhỏ đã sống ở Trường Thọ Cung, ngày nào cũng quấn quýt bên cạnh Hoàng thái hậu. Năm ấy bị đưa đến biên cương đã bị người kịch liệt phản đối nhưng bất thành. Giờ đây cứ lâu lâu là có tin truyền về bị tính kế. Thử hỏi một lão bà gần đất xa trời sao có thể chịu đựng nổi đây?
Hoàng đế biết rõ Hoàng thái hậu rất yêu thương Lê Dực Định. Nhưng là một quân chủ, Hoàng đế phải đặt trọng trách quốc gia ở phía trước rồi mới đến phụ tử tình thân.
- Hoàng mẫu, nhi thần còn phải phê duyệt chính sự. Hôm khác lại cùng thưởng trà với người.
Hoàng đế hành lễ xong thì lập tức rời đi. Mỗi lần nhắc đến Lê Dực Định là Hoàng thái hậu lại bày tỏ thái độ rõ rệt.
Biết rằng Lê Dực Định sống bao năm bên ngoài, trọng trách trên vai vô cùng nặng, đôi khi còn bị tính kế. Không phải Hoàng đế chưa từng gọi hắn quay về nhưng Lê Dực Định đã từ chối, nói rằng mình sanh ra vốn thuộc về chiến trường khói lửa.
Thay vì hắn quay về, chia binh quyền cho quan lại thì Hoàng đế ở phía sau ngấm ngầm bảo vệ sẽ tốt hơn. Thương con thì thương, tuy nhiên giữ được ngôi báu cho hoàng tộc, kiềm hãm quyền lực của các quần thần có thể đe doạ đến ngai vàng mới là quan trọng nhất.
- Bẩm Đức bà, không tra được gì cả.
Sau khi Hoàng đế đi khuất bóng, cung nữ thân cận đã cúi người thì thầm với Hoàng thái hậu.
Thở hắt ra một hơi, người ôn tồn nói:
- Không tra được thì càng phải tra, đến khi được mới thôi.
- Dạ!
Khi xưa Tiên đế còn tại vị, Hoàng thái hậu chính là Hoàng hậu cai quản hậu cung, lập đích tử Triều Lô làm Hoàng thái tử, thuận lợi nối ngôi. Ngày nay Hoàng đế muốn tiếp nối Tiên đế, có ý đem giang sơn giao cho đích tử nhưng tư chất lại kém cỏi, bụng dạ nghĩ gì đều dễ dàng lộ rõ ra ngoài mặt. Nhìn sao cũng không thuận mắt.
...
Nhìn thấy ngoài trời đã bắt đầu nắng gắt, Chỉ Ni mang mâm kha tử ra phơi, mong rằng nó sẽ kịp khô trong một hai ngày nữa.
Trong lúc đang cặm cụi phơi kha tử thì thấy Lê Ngọc Thiền đang đi hướng về phía mình. Vội đứng dậy phủi bụi trên tay, nàng mỉm cười nhìn nàng ấy.
- Dụ Di phó tướng!
Lê Ngọc Thiền gật đầu, hỏi:
- Những ngày qua quá bận bịu nên không tiện hỏi cô, tình trạng của Nguyên soái ra sao rồi?
Chỉ Ni thưa:
- Bẩm phó tướng! Nguyên soái chỉ là cảm ho thông thường, không gì đáng ngại. Dân nữ sắc thêm vài than thuốc ắt sẽ khỏi ngay.
- Vậy thì ta an tâm rồi.
Lê Ngọc Thiền ngước mắt nhìn trời xanh mây trắng, khoảng không yên bình đối lập với khói lửa chốn nhân gian.
- Xem ra ngày tháng cô ở lại không còn nhiều nữa. Chẳng biết bao giờ chúng ta mới tái ngộ nhau.
- Nếu có duyên ắt sẽ có ngày tái ngộ. Dân nữ rất thích Kinh thành, sau này có cơ hội sẽ đến đó một chuyến. Mong rằng khi ấy sẽ thấy phó tướng hồi kinh với khúc khải hoàn ca.
- Ta cũng mong là vậy.
Lê Ngọc Thiền bật cười nhưng ẩn chứa đâu đó lại là những xót xa.
Dẫu không tiếp xúc nhiều với Chỉ Ni nhưng những gì nàng làm cho Lê Dực Định bấy lâu nay cũng khiến nàng ấy không bài xích. Lê Dực Định không phải người dễ tin tưởng vào người khác, Chỉ Ni được hắn tính nhiệm ắt hẳn là người có nhiều tài mọn.
Nói với nhau vài câu rồi ai lại về việc nấy.
Chỉ Ni vẫn như thường ngày, sắc thuốc, phơi kha tử,... Ngoài những việc đó ra thì Lê Dực Định không hề cho nàng làm gì, mà nàng cũng chỉ biết nghe lời hắn, không dám đi lung tung làm loạn.
Ít lâu sau Chỉ Ni mang một bát thuốc vào lều trại của Lê Dực Định. Thấy hắn đang miệt mài đọc binh thư thì không nỡ làm phiền.
- Thập nhất công tử, thuốc vẫn còn nóng, dân nữ đặt ở đây trước.
Lê Dực Định không nói gì, chỉ gật đầu đáp trả.
Chỉ Ni đứng một bên, không biết lúc này phải làm gì nên có giương mắt nhìn bao quát quanh căn lều. Bất chợt ánh mắt dừng lại chiếc áo choàng đỏ được treo trên giá.
Đây là áo choàng được thêu riêng dành cho Nguyên soái, vả lại với thân phận của Lê Dực Định thì nó càng được làm tỉ mỉ gấp bội phần cùng các chất liệu vô cùng xa xỉ.
Nhìn chiếc áo choàng đỏ thẫm mà trong lòng không ngừng gợn sóng. Ánh mắt của Chỉ Ni lúc này lại nhìn chăm chăm vào vết rách đã có từ khi nào. Với người như Lê Dực Định thì uy nghiêm vẫn là trên hết, có lẽ nàng nên đánh liều hỏi một phen.
Chỉ Ni nhìn chiếc áo choàng phía sau rồi lại nhìn hắn, ái ngại nói:
- Công tử, chiếc áo choàng đã rách rồi, dân nữ có thể khâu lại giúp ngài không?
Giương mắt nhìn Chỉ Ni, Lê Dực Định có chút ngờ vực:
- Nàng biết thêu thùa may vá?
Nàng đáp:
- Là nữ nhân Qui Nam, không biết may vá mới là chuyện lạ trên đời.
Lê Dực Định có ý bật cười nhưng vẫn giữ lại nét mặt bình thản. Ánh mắt lại nhìn vào binh thư, hắn nói:
- Nàng muốn làm gì cũng được.
- Vậy dân nữ sẽ về lều lấy kim chỉ.
Chỉ Ni lui vài bước rồi quay người đi ra ngoài. Là nữ nhân nên lúc nào trong tay nải cũng phải có kim chỉ, chúng cứ như là vật bất ly thân của bất kỳ ai. Chỉ Ni cũng không ngoại lệ. Dẫu ở nhà hay ra ngoài thì kim chỉ vẫn luôn cạnh kề ở bên nàng.
Chẳng bao lâu đã quay lại lều Nguyên soái. Chỉ Ni cúi thấp người, nhẹ nhàng đi lấy chiếc áo choàng để không kinh động đến Lê Dực Định. Lấy xong lại chọn một góc mà lặng lẽ ngồi khâu nơi đã bị rách.
Thời gian cứ dần trôi. Chỉ Ni miệt mài ngồi khâu lại vết rách, còn cẩn thận thêu hình thù đè lên để không bị lộ đường chỉ ra quá nhiều.
Lê Dực Định từ khi nào đã thôi xem binh thư, tay cầm lấy chén thuốc uống một cách chậm rãi, mắt thì nhìn xem nàng sẽ làm gì.
Uống xong chén thuốc, hắn đi đến phía sau Chỉ Ni, bước chân nhẹ nhàng đến mức không hề phát ra tiếng động. Ánh mắt không rời khỏi một khắc nào, trong mắt Lê Dực Định, nàng là một nữ nhân vừa có quy củ, tài lẻ cũng đã quá nhiều.
Nhìn bàn tay mềm mại, uyển chuyển với chiếc kim thêu, Lê Dực Định chỉ nhìn được một nửa gương mặt nhưng vẫn thấy rất diễm lệ. Trên đời này, ngoài Hoàng thái hậu và mẫu phi ra, thì Chỉ Ni là nữ nhân duy nhất khiến hắn cảm thấy quá hiền lương thục đức.
Trông thấy Chỉ Ni thêu một mặt trời nho nhỏ, Lê Dực Định lấy làm khó hiểu mà cất lời:
- Thêu như này mang ý nghĩa chi?
Bỗng chốc có tiếng nói bên tai khiến Chỉ Ni không khỏi hoảng hốt. Trông thấy Lê Dực Định đã ở bên cạnh từ lúc nào, nàng bỗng nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng căng thẳng, đôi má đào cũng chợt đỏ ửng lên.
Giương ánh mắt ái ngại nhìn nam nhân kia, nàng đáp:
- Dân nữ thêu một mặt trời ở mặt trong của áo choàng. Người là người đứng đầu quân đội, giúp dân chúng an tâm sinh sống, dân nữ mong ngài sẽ luôn như ánh mặt trời, ngày ngày chiếu rọi cả Qui Nam.
Cong môi cười nhẹ, một nụ cười dịu dàng mà hắn luôn chôn giấu hơn hai mươi năm qua. Nữ nhân này đúng là ngốc quá! Hắn làm sao có thể dùng những thứ có thêu mặt trời.
- E là nàng đã phí sức! Rồng và trời là thiên tử. Ta tuyệt nhiên không thể dùng.
- Ơ...
Thật sự là vậy! Nếu như Lê Dực Định sử dụng áo choàng này ắt sẽ phạm phải trọng tội, không thể nào dung thứ.
Chỉ Ni nhìn chiếc áo choàng mà không khỏi luống cuống.
- Dân nữ... Dân nữ sẽ gỡ ra ngay.
- Tiếp tục thêu đi, ta tự mình có cách.
Lê Dực Định quay về giường rồi ngồi xuống. Chiếc áo choàng kia ắt là sau này cũng không cần phải dùng nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...