“Kuroba?” Đôi mắt Shinichi chợt lóe qua một tia bất an, chẳng lẽ…… Kuroba nghĩ cậu không cần hắn sao? “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cậu lại nói như vậy?”
Kuroba lại lâm vào trong suy nghĩ của mình: “Shinichi, tại sao ư? Chẳng lẽ em còn chưa cảm giác được tình yêu của ta đối với em sao? Tại sao…… tại sao lại cùng với……”
“Kuroba, cậu rốt cuộc đang nói gì vậy?” Shinichi bị Kuroba bao bọc ở trong lòng, không thể nhìn đến biểu tình của Kuroba, điều này làm cho cậu thực sốt ruột, Kuroba rốt cuộc làm sao vậy?!
Kuroba buông ra Shinichi: “Em cùng…… Heiji…… đã……” Trong mắt hắn lại chiếu ra thống khổ.
“Đã… ?” Shinichi cuối cùng cũng vỡ lẽ ra: “A…… Cậu…… đã biết! Thực xin lỗi…… Tôi……” Cậu không phải cố ý thân thiết với Heiji sau lưng Kuroba, thật sự là không khí lúc đó……
Thực xin lỗi?! Tại sao muốn nói xin lỗi? Chẳng lẽ Shinichi…… rốt cục muốn mở miệng từ chối hắn sao? Kuroba vội cắt đứt lời nói của Shinichi: “Không, em đừng nói gì cả, ta không muốn nghe, ta sẽ không đồng ý đâu!” Hắn tuyệt đối không buông tha Shinichi, tuyệt không!
“Ách?” Đồng ý cái gì? Shinichi rốt cục ý thức được, hình như mình cùng Kuroba đang ông nói gà bà nói vịt! “Kuroba, cậu rốt cuộc không đồng ý cái gì? Nói rõ ràng được không!”
“Shinichi, em nghe rõ rồi chứ, ta tuyệt đối sẽ không buông tha em, em đừng mơ tưởng thoát khỏi vòng tay của ta! Cho dù là dùng sức mạnh, ta cũng sẽ không đem em tặng cho Heiji!” Kuroba bắt chặt lấy hai vai Shinichi.
“Kuroba, cậu hiểu lầm rồi, tôi chưa bao giờ nghĩ tới muốn rời khỏi cậu! Tôi không phải đã nói rồi sao, ở trong tim của tôi, cậu và Heiji là như nhau!” Shinichi nhịn xuống đau đớn từ bả vai truyền đến.
“Nhưng là, em tiếp nhận Heiji, lại cự tuyệt ta!” Kuroba quát.
“Tôi cự tuyệt cậu lúc nào!” Shinichi cũng bốc hoả, sao người này lúc nào cũng thích tưởng tượng linh tinh như vậy, lại không thèm nghe cậu nói.
“Ngày hôm qua không phải em đã bỏ chạy sao?!”
“Đó còn không phải bởi vì…… bởi vì cậu hỏi tôi như vậy, bảo tôi phải trả lời như thế nào!” Shinichi vẻ mặt hiện lên đỏ ửng, không biết là vì thẹn thùng, hay là vì bị Kuroba chọc giận!
“A? Vậy em không phải vì không thích thân thiết cùng ta mới chạy đi sao?” Kuroba xác nhận nói.
“Đã nói không phải rồi mà!” Shinichi nghiến răng.
“Ách…… Ta…… Ha ha…… Ta……” Kuroba không diễn tả được tâm tình hiện tại là gì, có chút vui sướng, có chút may mắn như được hồi sinh, còn có chút ngượng ngùng, hình như mình đã làm một chuyện thực xấu hổ.
“Kaito Kuroba! Thật không biết cậu cả ngày suy nghĩ cái gì nữa!”
“Ha ha, Honey, ta chỉ biết em vẫn là yêu ta!” Kuroba khoái trá đem Shinichi một lần nữa ôm vào trong lòng.
“Nhanh đi làm cơm đi, cậu không đói bụng, nhưng tôi đói bụng!” Shinichi đỏ mặt nói sang chuyện khác.
“Ok! Honey, em cứ chờ ăn no nê đại tiệc tình yêu mà ta sắp làm cho em đi!”
“Hư ưm ~ đừng mà…… Nơi đó……” Cảm nhận ngọc hành của Shinichi từ từ ngẩng đầu khiến cho Kuroba càng thêm hưng phấn. Vì bất mãn Heiji lưu lại dấu vết trên người Shinichi trước, cho nên Kuroba cố gắng in lại càng nhiều ô mai trên thân Shinichi.
“Honey, em thật sự không muốn sao?” Kuroba xấu xa cầm lửa nóng của cậu: “Nhưng là thân thể của em hình như không phải nói như vậy nga!”
“Ưm…… Kuroba……”
“Đúng vậy, Honey, gọi tên ta! Chỉ nghĩ về một mình ta là được rồi!” Kuroba hôn trụ môi Shinichi, đầu lưỡi thấp nhiệt cường thế tiến vào khoang miệng cậu, dẫn cậu theo hắn cùng nhau triền miên, thật lâu không muốn buông ra!
……………………………………………..
Tiểu Bạch: hết tự kỷ chưa =.,=
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...