“Có chuyện gì mà cần phải tìm cái chỗ khác nói!” Thật sự là người phiền toái!
“Đối với ta và nàng thì đều là chuyện rất quan trọng! Cho nên, chỉ có mặt hai chúng ta thôi!” Hắn tà ác mà ở trên gò má nàng thổi hơi, nụ cười trong mắt càng đậm, giọng nói mập mờ không rõ ràng.
Đối với hắn và mình đều là chuyện rất quan trọng? !
Tần Hoài Hoài nhíu lông mày nghĩ nghĩ, sau đó lại cười hắc hắc và nói, “Xin lỗi, tôi và ngài hình như không quen thuộc lắm, cho nên chuyện quan trọng giữa tôi và ngài, tôi thật sự không nghĩ ra!”
“Nàng không cần nghĩ, đi thì sẽ hiểu!” Nói xong, hắn lôi kéo dây cương, hét lớn một tiếng, vó ngựa liền hất bụi đi.
“Tư Mã. . . . . .” Giọng của Tần Hoài Hoài còn chưa kịp phun ra, thì bị bụi đất cuồn cuộn chôn lấp.
Tần Hoài Hoài là lần đầu tiên cỡi ngựa, nhưng mà cảm giác cưỡi trên lưng ngựa vĩnh viễn không có thoải mái như ngồi xe ngựa, còn lại là ngồi ở trước người đáng ghét, chẳng những không thoải mái mà còn cực kỳ khó chịu.
Lắc lư dọc theo đường đi khiến cho lục phủ ngũ tạng của Tần Hoài Hoài bị quấy rối đến long trời lỡ đất, nàng kìm nén đến mức thiếu chút nữa nghẹn thành nội thương.
Đáng ghét hơn chính là, hình như Tư Mã Dật cố ý muốn trừng trị nàng, dọc trên đường đi khoái mã giơ roi, bụi đất tung bay, còn kém không có cột hỏa tiễn ở trên đùi ngựa!
Tần Hoài Hoài dù cho gan lớn thế nào cũng bị trận cuồng phong cuồn cuộn nổi lên kia thổi cho trái tim nhỏ run lên một cái , há mồm chính là một ngụm cát bụi.
Cuối cùng chỉ có thể ôm chặt hông của hắn, đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong ngực của hắn, đại gia nhà hắn mới xem như thoáng hài lòng một chút, mà thả chậm nhịp bước!
O o ————
Cám ơn trời đất!
Trong dạ dày của Tần Hoài Hoài rốt cuộc cũng không còn nghiêng trời lệch đất nữa, trái tim nhỏ rốt cuộc cũng từ từ khôi phục một chút, không còn run kịch liệt như lúc nãy nữa.
Tư Mã Dật chết tiệt, đây là cố ý trả thù mà!
Tên này thật nhỏ mọn, mới vừa rồi chỉ có nói hắn mấy câu, thì lúc này hắn lập tức bắt đầu trả thù!
Nhưng tức giận thì tức giận, mạng vẫn là quan trọng hơn!
Tần Hoài Hoài ngồi nghiêng người, không để ý đến hình tượng mà ôm chặt hắn, cả người gần như là dính vào trên người của hắn.
Trong nháy mắt kia, nàng có chút thích mùi vị trên người của hắn, nhàn nhạt, hơi thở quanh quẩn ở trong hơi thở có thể làm cho người cảm thấy an tâm.
Hơn nữa, dường như vóc dáng này thật là khá!
Cái xúc cảm kia, cái tư thái đó, sờ sờ, lại sờ sờ, ha ha, dường như thật là khá nha. . . . . .
( chớ để ý, một hủ nữ chính là thích YY đẹp trai, cũng chỉ là YY mà thôi! )
Cảm giác được những mờ ám này của nàng, khóe miệng Tư Mã Dật nâng lên một đường cong cao, độ cong cao làm cho hắn lộ ra vẻ hăng hái, trào dâng sảng khoái.
“Ha ha ha. . . . . .” Đỉnh đầu truyền đến tiếng cười sảng lãng của hắn, “Ôm chặt, ngay lập tức sẽ đến…!”
Két?
Tần Hoài Hoài còn chưa lấy lại tinh thần, lại một trận cuồng phong tựa như phi nhanh.
Gió lạnh như đao xẹt qua bên tai, lạnh lùng gào thét ầm ĩ ở bên tai, Tần Hoài Hoài lập tức nhắm chặt mắt, ôm chặt Tư Mã Dật.
Cho đến khi vó ngựa yếu đi, tiếng gió nhỏ dần. . . . . .
“Đến, chính là chỗ này!” Vang lên bên tai là thanh âm vui vẻ của Tư Mã Dật, nhìn dáng dấp hắn tựa hồ thật cao hứng.
Tần Hoài Hoài lúc này mới dám mở một con mắt ra, len lén liếc một cái.
A! ?
Nơi này là?
Tư Mã Dật ôm nàng tung mình xuống ngựa.
Tần Hoài Hoài nhìn hướng phía trước, dãy núi cheo leo, trong rừng rậm xanh um tươi tốt, ở giữa có một tòa Quỳnh Lâu Ngọc Vũ (*) tọa lạc, mái cong đuôi diều xinh đẹp đẩy ra hai bên xanh đậm lộ ra một góc nhọn, tung bay lên.
Ngói ngọc lưu ly xanh biếc vàng rực ở bên trong, phát sáng rực rỡ, biến mất ở màu xanh của núi, giống như đầy sao ở trên trời, sáng chói lộng lẫy.
Điêu khắc tinh xảo, hoa văn phức tạp nhưng không mất vẻ lộng lẫy, vườn hoa tỉ mỉ trang trí, đây hết thảy toàn bộ đều làm Tần Hoài Hoài hoa mắt.
Một khắc kia, nàng cho là mình đến thiên đường của nhân gian.
“Nơi này là. . . . . .” Nàng xoay người, nhìn vẻ mặt cười của Tư Mã Dật ở phía sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...