Chương 228 Bê xố, em đã pham phải một sai lâm
Hóa ra là Lý Hàng đã bẻ gấy ngón trỏ tay phải hắn.
“Räắc!”
Ngón giữa!
“Rắc!”
Ngón áp út!
“Rác!”
Ngón út!
Lý Hàng liên tiếp bẻ gãy bốn ngón tay của Tiền Gia Triết!
Sau đó, anh trực tiếp siết cổ Tiền Gia Triết, ấn hắn xuống chiếc bàn siêu dài ở bên cạnh.
Trên chiếc bàn này bày rất nhiều thức ăn.
Lý Hàng cúi đầu nhìn Tiền Gia Triết, chậm rãi nói từng chữ.
“Tôi là một người văn minh, tôi sẽ không mời anh ăn phân trong toilet.
“Bây giờ mời anh ăn những thứ trên bàn này, tôi sẽ cho.
anh ăn hết sạch sẽ toàn bộ.”
“Nếu còn để sót lại, tôi sẽ bẻ gãy hết năm ngón tay trái và cả mười ngón chân của anh”
“Rắc!”
Nói xong, Lý Hàng bẻ nốt ngón cái tay phải – ngón tay.
lành lặn duy nhất còn sót lại!
Tiền Gia Triết bò rạp trên mặt bàn, không ngừng chửi bới: “Tao về nói với ba tao, ông ấy sẽ không tha cho mày!
Ông ấy nhất định sẽ giết mày, ông ấy sẽ giết sạch cả nhà mày!”
“Xem ra Tiền công tử không muốn ăn r “Không sao, ở đây chúng tôi phục vụ rất có tính người, anh không muốn ăn thì chúng tôi đút cho anh ăn”
Lý Hàng vừa dứt lời, bên ngoài cửa bước vào mấy người, dẫn đầu là Vương Tiểu Thất.
Hai đàn em mang ghế đến, trực tiếp ấn Tiền Gia Triết ngồi lên.
Lý Hàng nói với Vương Tiểu Thất: “Tiền công †ử thường ngày rất thích ăn phân, cậu bắt đầu đút chuối nhìn hình dáng tương tự phân cho anh ta”
Vương Tiểu Thất nhặt quả chuối, đang định lột vỏ.
Lý Hàng lại nhẹ nhàng nói một câu: “Người ta có tiền ăn chuối không lột vỏ.”
Thế là Vương Tiểu Thất nhét cả quả chuối không lột vỏ vào miệng Tiền Gia Triết.
Một quả.
Hai quả.
Một nải!
Hai nải!
Tiền Gia Triết vừa ăn vừa nôn.
Vừa nôn vừa ăn!
Tiền Gia Triết phẫn hận muốn giết người, nhưng mỗi lần mở miệng ra lại bị nhét thức ăn vào.
Có cái khô.
Cũng có cái nhão!
Lúc này, Hứa Mộc Tình giơ tay kéo tay áo Lý Hàng, nhỏ nhẹ nói: “Như thế đủ rồi.”
Lý Hàng nhìn Hứa Mộc Tình bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng: “Bà xã, vừa nãy em phạm phải một sai lâm”
“Hả?”
Khi Hứa Mộc Tình còn đang kinh ngạc, Lý Hàng nói cho tất cả mọi người trong buổi tiệc đều nghe thấy.
“Không phải là Giang Châu, mà là cả thế “Trên thế giới này, không có người nào mà bà xã anh không thể đụng!”
Ngang ngượ!
c Đây mới thật sự ngang ngượ!
c Buổi đấu giá này, Lý Hàng và Hứa Mộc Tình không tham gia.
Thời gian gần đây tập đoàn Lăng Tiêu vẫn luôn nhiệt Tình làm hoạt động công ích.
Không giống những người nổi tiếng thượng lưu chỉ biết chơi chiêu trò, phô bày ra ngoài, hô hào để lấy danh tiếng, trên thực tế lại chẳng làm gì cả.
Tập đoàn Lăng Tiêu không như thế.
Họ không chỉ quyên tiền, quyên vật chất, đồng thời cũng dốc sức giúp đỡ những người thật sự cần giúp đỡ.
Khi Lý Hàng và Hứa Mộc Tình từ sảnh khách sạn bước.
ra, Tiền Lục Quý cũng vừa bước vào thang máy.
Hắn vừa nhìn thấy Lý Hàng liền giật mình kinh ngạc, cánh tay bị thương lại giơ lên một lần nữa.
“Hóa ra là mày, mày… ÁI”
Tiền Lục Quý còn chưa nói xong, Lý Hàng đã bẻ gãy ngón tay của hắn.
Lý Hàng lại tứm lấy một ngón tay khác của Tiền Lục Quý, nói với Hứa Mộc Tình: “Bà xã em xem, bây giờ anh thị phạm cho em xem nhé.”
“Tại sao mà người xưa thường nói với chúng ta, khi nói chuyện với người khác thì không thể chỉ ngón tay về phía đối phương.”
“Bởi vì một ngón tay rất yếu đuối, rất dễ bị đối phương nắm được nhược điểm”
“Em xem giống như thế này nè.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...