Sau vài giờ tập luyện mệt bở hơi tai, huấn luyện viên và các cầu thủ ùa ra sân cho một trận đấu tập tự do hai bóng. Sang đến ngày thứ ba ở trại tập huấn, đội Chinooks đã bắt đầu thoải mái hơn. Bên trong khu vực trước cầu môn ở hai đầu sân băng, hai thủ môn của đội đang khom người đầy cảnh giác, sẵn sàng đánh bật mọi cú tạt bóng vào đầu mình.
Tiếng chửi thề sống sượng và tiếng giày trượt kin kít đều đều trên mặt băng choán đầy tai John trong lúc anh luồn lách xuống cuối sân băng. Ống tay áo khoác tập của anh phấp phới bay theo những đường trượt len lỏi qua hàng thủ dày đặc. Anh điềm tĩnh đi bóng, quả bóng trượt ngay trước mũi gậy của anh. Anh có thể cảm thấy một anh chàng hàng thủ tuyến ba mới toe đang bám sát gót và để tránh bị xô mạnh văng vào hàng ghế rẻ tiền, anh tạt bóng cho Hugh Miner ở gần biên ngang.
"Nhận lấy này, cậu bé nông trại," anh vừa nói vừa nghiêng người, dồn trọng lượng cơ thể lên mép giày trượt, rồi dừng lại ngay trước cầu môn.
"Tuyệt đấy ông anh trai," Hugh lầm bầm, rồi trượt tới sau anh để lấy bóng. Anh ta đẩy bóng về phía cuối sân bên kia, rồi lại cúi người và đập gậy vào cột dọc đỏ và xà ngang cầu môn, trở lại tác phong thi đấu của mình mà mắt vẫn dán vào nhóm cầu thủ đang túm tụm quanh quả bóng.
John bật cười rồi trượt trở lại vào sân đấu tập. Sau khi tập luyện xong, anh thấy người mình đau ê ẩm, nhưng vui vì lại được ra sân thi đấu. Một lát sau trong phòng thay đồ, anh đưa giày trượt cho người hướng dẫn để làm sắc lưỡi dao dưới đế giày cho buổi tập luyện ngày hôm sau rồi tắm rửa.
"Anh Kowalsky này," trợ lý huấn luyện viên gọi từ ngưỡng cửa phòng thay đồ. "Ông Duffy muốn gặp anh khi nào anh mặc xong quần áo. Ông ấy đang ở cùng huấn luyện viên Nystrom."
"Cảm ơn ông, Kenny." John buộc dây giày, rồi lồng chiếc áo phông không cổ màu xanh lá có logo của đội Chinooks qua đầu và nhét gấu áo vào trong chiếc quần thể thao nylon màu xanh lam. Đồng đội của anh đang mặc dở quần áo, vơ vẩn đi lại quanh phòng, nói chuyện về khúc côn cầu, hợp đồng và những quy định mới mà ban tổ chức NHL đã đặt ra cho mùa bóng tới.
Chẳng có gì lạ khi Virgil Duffy cho gọi John tới gặp ông ta, nhất là trong lúc người quản lý đội bóng đang đi chiêu mộ tài năng mới. John là đội trưởng đội Chinooks. Anh là một cầu thủ kỳ cựu, và không ai biết về khúc côn cầu rõ hơn kẻ đã chơi môn thể thao này suốt ba mươi năm. Virgil tôn trọng ý kiến của John, và John cũng đã bắt đầu coi trọng đầu óc kinh doanh nhạy bén của ông chủ đội bóng, dù đôi lúc họ vẫn bất đồng với nhau. Lúc này họ đang cân nhắc tìm một cầu thủ tấn công tuyến hai. Giá của những cầu thủ tấn công không hề rẻ, mà Virgil thì không bao giờ muốn trả hàng triệu đô la cho một cầu thủ không nên cơm cháo gì.
Trong lúc đi tới dãy phòng phía trước, John tự hỏi Virgil sẽ phản ứng thế nào khi biết sự tồn tại của Lexie. Anh không nghĩ quý ông già khú đế này sẽ vui vẻ gì, nhưng anh không còn sợ bị chuyển nhượng nữa. Dù khả năng đó không phải là không thể xảy ra. Virgil thường có những phản ứng bốc đồng nóng nảy. Ông ta càng lâu không biết câu chuyện đã xảy ra bảy năm về trước càng tốt. John không cố ý giữ bí mật về Lexie, nhưng anh cũng nhận ra đâu nhất thiết phải nhắc cho Virgil nhớ về thất bại thảm hại của ông ta làm gì.
Anh nghĩ về Lexie và nhíu mày. Suốt một tháng rưỡi kể từ buổi sáng hôm ấy ở bờ biển Cannon, Georgeanne đã luôn giữ Lexie xa khỏi anh. Cô thuê một mụ luật sư hung dữ mặt bự phấn đòi kiểm tra tư cách làm cha của anh. Họ lùi cuộc kiểm tra lại hàng tuần, rồi vào đúng cái ngày tiến hành kiểm tra theo lệnh của tòa án, cô lại quay ngoắt thái độ và ký vào giấy tờ thừa nhận về mặt pháp lý quyền làm cha của anh. Với một nét bút của Georgeanne, John đã được thừa nhận là cha của Lexie về mặt pháp luật.
Tòa án chỉ định một chuyên viên thẩm tra nhà đến phỏng vấn John và xem xét ngôi nhà thuyền của anh. Cũng chính người này đã nói chuyện với Georgeanne và Lexie, và đã đề nghị giữa hai bố con nên có vài cuộc viếng thăm làm quen ngắn ngủi trước khi John được phép ở bên Lexie lâu hơn. Kết thúc giai đoạn bước đầu làm quen ấy, John sẽ nhận được quyền chăm sóc con như quyền của một người cha trong trường hợp ly hôn, chỉ có điều anh thậm chí còn không phải ló mặt ra trước tòa. Ngay khi Georgeanne chính thức thừa nhận John là cha của Lexie, mọi thứ bắt đầu biến chuyển nhanh chóng.
John nhíu mày đăm chiêu hơn. Nhưng lúc này Georgeanne đang nắm đằng chuôi. Chuyện này khiến anh chẳng thấy dễ chịu gì cho cam nhưng Georgeanne thì rõ là có vẻ thích thú. Ồ, tốt hơn là cô ta cứ nên tận hưởng cái cảm giác nắm quyền sinh sát trong tay lúc này đi, bởi sau này cô ta muốn gì cũng đâu còn quan trọng nữa. Cô không muốn anh trả tiền nuôi con hay giúp trả tiền gửi trẻ cả ngày và bảo hiểm y tế cho Lexie. Thông qua luật sư, anh đề nghị trả một khoản tiền nuôi con hậu hĩ, thêm cả tiền gửi trẻ và bảo hiểm của con. Anh muốn nuôi con gái mình và sẵn sàng trả bất cứ thứ gì cô muốn, nhưng Georgeanne từ chối tất cả. Theo lời luật sư của cô, cô không muốn bất cứ thứ gì của anh. Nhưng đằng nào cũng thế thôi. Luật sư của hai bên đang bước vào giai đoạn cuối tỉ mỉ rà soát lại mọi thứ. Georgeanne sẽ phải nhận những gì John đề nghị.
Anh đã không gặp hay nói chuyện với Georgeanne từ buổi sáng hôm ấy tại ngôi nhà bên bờ biển, khi cô đùng đùng nổi giận chẳng vì cớ gì. Chuyện bé xé ra to, cô làm um lên, gọi anh là đồ lừa lọc đáng khinh khi thực lòng anh đâu lừa dối cô. À không, có lẽ vào buổi tối đầu tiên khi cô tới ngôi nhà thuyền, anh đã vô tình nói dối cô. Họ thỏa thuận với nhau sẽ không thuê luật sư, nhưng anh đã thuê Kirk Schwartz từ hai tiếng đồng hồ trước khi cô đặt chân lên ngưỡng cửa nhà anh. Anh đã hiểu về cơ bản quyền của anh thậm chí trước khi anh nói chuyện với cô buổi tối hôm ấy. Có lẽ anh nên kể cho cô, nhưng anh phát hiện ra rằng làm vậy chỉ tổ khiến cô né tránh anh và giữ Lexie xa khỏi anh. Anh đã đúng. Kể cả bây giờ, nếu được làm lại anh cũng vẫn sẽ làm vậy. Anh cần được biết. Anh phải được biết những lựa chọn về mặt pháp lý của anh trong trường hợp Georgeanne bỏ đi kết hôn hay từ chối cho anh gặp Lexie. Anh muốn biết tên ai được viết ở cột tên người cha trên giấy khai sinh của con bé. Anh muốn có thông tin. Tương lai của anh với Lexie quan trọng hơn hết thảy, nên anh không thể nào không biết những quyền lợi hợp pháp của mình.
Hình ảnh Lexie đứng trong bếp trong ngôi nhà ở bãi biển Cannon vẫn còn in rõ mồn một trong tâm trí anh. Anh nhớ nét bối rối trên gương mặt con và cái nhìn hoang mang ngơ ngác trong mắt con khi liếc nhìn anh qua vai khi Georgeanne lôi nó xềnh xệch dọc lối đi bộ. Anh không muốn Lexie biết về mình theo cách ấy. Anh muốn dành thêm nhiều thời gian bên con trước đã. Anh muốn khi nghe tin này con sẽ thấy tràn trề hạnh phúc như chính anh khi biết tin.
John không biết lúc này con nghĩ gì, nhưng anh sẽ sớm biết thôi. Hai hôm nữa sẽ đến ngày anh thăm con lần đầu.
John bước vào văn phòng huấn luyện viên và đóng cửa lại phía sau. Virgil Duffy, với làn da rám nắng sau chuyến đi Caribbean, đang ngồi trên chiếc sofa. Naugahyde trong bộ comple vải lanh mua trên đại lộ số 5 sầm uất.
"Nhìn xem," Virgil nói, chỉ vào màn hình chiếc ti vi xách tay. "Cậu ta rắn như đá ấy nhỉ."
Ngồi sau bàn, Larry Nystrom trông không có vẻ tán dương như ông chủ đội bóng. "Nhưng ngon ăn thế kia mà anh ta vẫn không thể đánh chính xác."
"Anh có thể dạy cậu ta cách đánh bóng chính xác. Nhưng anh không thể dạy cậu ta chơi bằng cả trái tim." Virgil nhìn John rồi chỉ về phía màn hình. "Anh nghĩ sao?"
John ngồi đầu kia ghế bành đối diện với Virgil. Anh liếc nhìn lên tivi chỉ vừa kịp nhìn thấy một tân binh của Báo Đen Florida đang ghìm chặt Eric Lindros của Chim Cắt Philadelphia 1. Anh chàng Lindros cao gần hai mét nhẩn nha đứng dậy rồi thong thả trượt tới băng ghế. "Từ kinh nghiệm của chính mình tôi có thể nói rằng anh ta đánh bóng cao, như bất kỳ hậu vệ nào. Và anh ta đánh mạnh, nhưng tôi không chắc anh ta có nhiều tiềm năng không. Giá bao nhiêu?"
"Năm trăm nghìn đô."
John nhún vai. "Có lẽ anh ta đáng giá năm trăm nghìn đô, nhưng chúng ta cần một gã như Grimson hoặc Domi."
Virgil lắc đầu. "Quá đắt."
"Ông còn đang nhắm ai nữa?"
Virgil bấm nút tua nhanh và cả ba người cùng duyệt những cầu thủ triển vọng khác. Chuyên gia y tế của đội mang vào một chồng giấy rồi ngồi đối diện với Nystrom. Trong khi băng video chạy, hai người lật xem từng trang.
"Lượng mỡ trong cơ thể anh chỉ còn dưới hai mươi phần trăm thôi, Kowalsky ạ," huấn luyện viên nhận xét mà không ngước lên.
John không ngạc nhiên. Anh không thể chịu để trọng lượng cơ thể làm giảm tốc độ của mình thêm nữa, và anh đã phải luyện tập rất căng để giảm cân. "Thế còn Corber?"anh hỏi cho đồng đội. Chàng cầu thủ chơi bên cánh phải của đội Chinooks này đã đến trại huấn luyện với bộ dạng của kẻ đã chôn vùi cả kỳ nghỉ hè tại các bữa tiệc nướng ngoài trời.
"Chết tiệt!" Nystrom chửi thề. "Hai mươi phần trăm cơ thể gã là mỡ!"
"Ai cơ?" Virgil hỏi, và bấm nút dừng. Chiếc băng nẩy ra và trên màn hình hiện ra chương trình quảng cáo Pampers của đài truyền hình địa phương.
"Tay Corber chết tiệt ấy," chuyên gia y tế trả lời.
"Tôi sẽ phải nướng cái mông nung núc mỡ của cậu ta cho teo bớt mỡ mất," huấn luyện viên dọa. "Tôi sẽ phải treo giò cậu ta hoặc cho cậu ta tham gia chương trình giảm cân Jenny Craig."
"Hãy kiếm cho cậu ta một bác sỹ riêng," John gợi ý.
"Cho cậu ta theo chương trình ăn kiêng của Caroline ấy," Virgil đề xuất. "Hồi thực hiện một trong những chế độ ăn kiêng này, cô ấy đã gầy xơ xác." Caroline làm vợ của Virgil đã được bốn năm, và chỉ trẻ hơn chồng chục tuổi. Theo John được biết, bà là một phụ nữ tốt, và có vẻ như họ đã rất hạnh phúc bên nhau. "Chỉ việc cho anh ta ăn một chén cơm trắng và năm gram thịt gà khô trước mỗi trận đấu rồi xem anh ta chơi tuyệt thế nào."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...