Con Dâu Trời Phú


Về vấn đề này, Đàm Hi từ chối cho ý kiến, chỉ cất giọng nói: “Mời vào”
Đàm Tông Võ đẩy cửa bước vào.

Lâm Tầm thu mắt lại, thở phào nhẹ nhõm, câu trả lời của anh ta không coi là đúng, nhưng cũng không hề sai.

“Chú Hai đến rồi, mời chú ngồi”
“Cảm ơn cháu gái” Gương mặt Đàm Tông Võ mỉm cười, vừa nói vừa cười ngồi xuống.

“Vừa rồi cảm ơn chú Hai ra tay giúp đỡ.


“Con người chủ trước giờ coi trọng lý lẽ hơn người thân, phương án của cháu rất khá, nên vì công ty chú bắt buộc phải làm như vậy?
“Cho dù là vì nguyên nhân gì, chú Hai chịu giúp cháu, cháu cũng phải cảm ơn chú”
Đàm Tông Võ khiêm tốn mỉm cười, “Nặng lời rồi”
Đàm Hi nhướng mày, “Chú Hai, tìm cháu có việc gì?”

“Hình như đồng sự Chu không ủng hộ lắm việc công ty chuyển đổi mô hình kinh doanh, cháu có suy nghĩ gì không?”
“Chú Hai có đề xuất gì không?” Đàm Hi xin ý kiến, đá quả bóng lại về cho Đàm Tông Võ.

“Trước giờ đồng sự Chu phụ trách mảng thị trường và tài vụ, đã che giấu bảng biểu sổ sách hai năm nay không công bố với hội đồng quản trị rồi.

Cháu thử điều tra theo hướng này xem, có lẽ… sẽ có thu hoạch bất ngờ
Đàm Tông Võ nói đến “sổ sách tài vụ” đương nhiên không phải là thứ có thể điều tra ra được bất cứ lúc nào, mà là phần sổ sách ngầm không được công khai còn lại.

Đàm Hi càng cười sâu xa hơn, “Vậy phải cảm ơn chú Hai đã chỉ điểm”
“Chuyện nên làm thôi, sau này hai chú cháu ta vẫn còn nhiều cơ hội nắm tay nhau hợp tác.


“Đúng vậy
Đàm Tông Võ đứng dậy: “Vậy cháu làm việc đi, chú không làm phiền nữa, tạm biệt”
“A Tầm, giúp tôi tiễn chú Hai”
Lâm Tầm gật đầu, khom người làm động tác mới, “Đổng sự Đàm, xin mời”
“Khách sáo quá”
Sau khi Đàm Tông Võ đi, Đàm Hi ngồi trên ghế, khớp ngón tay hơi cong lại, đang gõ nhịp theo tiết tấu xuống mặt bàn.

Lâm Tâm đóng cửa, quay lại vị trí.

“Đổng sự Đàm đi rồi.


“Vừa rồi ý của ông ta là sổ sách của đồng sự Chu có vấn đề?” Lâm Tâm vẫn còn đang băn khoăn.

“Tám chín phần mười là như vậy”.


“Chậc… ông ta dám sao?!”
Chỉnh sửa sổ sách công khai không có gì đáng trách, nhưng còn dám chơi cả sổ sách ngầm thì đúng là quá đáng.

Đàm Hi cong môi lên: “Trên núi không có hổ nên khỉ xưng vương.

Bản tính con người vốn tham lam, chuyện hết sức bình thường”
Lâm Tầm: “Đổng sự Đàm làm như vậy, là muốn… mượn giao giết người?””Không loại trừ khả năng này, nhưng điều tôi muốn hơn thế là…quy hàng”Đàm Tông Võ có quá nhiều ân oán với cô, khi cô còn nhỏ ông ta đã thao túng cho Trương Như Thu đối xử hà khắc với cô đủ kiểu.

Làm như vậy vừa có thể mượn tay Đàm Hi để đối phó với Chu Chiếu Minh, lại có thể bán được cho cô một món hời.

“Người thông minh ấy mà…” Đàm Hi lắc đầu, tuy bật cười, nhưng bên trong nụ cười đó lại có ý tứ sâu xa khó nói được thành lời.

Lâm Tầm thấy cô trông giống như là đang… toan tính?
Ba ngày sau, một lần nữa tiến hành cuộc họp hội đồng quản trị, tiến hành bỏ phiếu biểu quyết.

Đàm Hi dẫn Lâm Tâm vào phòng họp, mọi người lần lượt đứng dậy.

“Xin mời các vị ngồi, không cần phải khách sáo quá”
Rất nhanh sau đó đã có kết quả biểu quyết, phương án chuyển đổi mô hình được 100% phiếu thông qua.


Đàm Tông Võ như cười như không nhìn Chu Chiếu Minh, có cảm giác chắc chắn như chuyện đã thành, thậm chí ánh mắt còn hiện rõ vài phần thương hại.

Dựa vào thủ đoạn của Đàm Hi, lại cộng thêm1ông ta chỉ điểm thì cái đầu heo đó không chết cũng bị lột da!
Cứ chờ xem…
Chu Chiếu Minh dường như phát hiện ra điều gì, lạnh lùng nhìn lại.

Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, sắc bén đối đầu, tia lửa văng ra khắp nơi.

Trong phút chốc, Chu Chiếu Minh cười quái dị, nhìn Đàm Tông Võ với ánh mắt thương hại đáp lễ.

Đàm Tổng Võ thấy lạ trong lòng, mắt phải nhảy loạn lên.

“…Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của các vị ngồi đây, tin rằng ngày mai của Ban Quy ở trong tay chúng ta sẽ càng ngày càng tốt đẹp hơn, hôm nay đến đây thôi, tan họp!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui