Con Dâu Trời Phú


Phòng của cô bé con lấy màu hồng và xanh lục làm chủ đạo, một chiếc giường công chúa chất đầy các loại thú bông, nhà vệ sinh độc lập cùng với bồn tắm pha lê nhỏ, trêи tường còn dán tranh… Ngay cả tủ quần áo cũng là hai màu hồng và xanh biếc.
Bạn nhỏ Ngộ Hạ chỉ nhìn thoáng qua liền không di chuyển chân nữa, đứng ngốc ra tại chỗ, cái miệng nhỏ há hốc hình chữ “O“.
So với cô bé, phòng của A Lưu thoáng đãng và đơn giản hơn nhiều.

Màu lam làm chủ, có laptop, thiết bị truyền tải hình ảnh HD, bộ xếp lego, còn có đủ loại mô hình phiên bản hạn chế nữa.
“Cảm ơn cố.” Đừng nhìn thằng nhóc này mặt mũi bình thản thế thôi nhưng thực ra trong lòng đã nở hoa rồi, không nói tới cái khác, chỉ nhìn đôi mắt đảo qua đảo lại với tần suất cao như thế kia là biết liền.
Cuối cùng, Trình Vũ mới dẫn Đàm Hi đi xem phòng ngủ của cô.
Soạt soạt… Bức rèm được kéo ra, đằng sau là tường kính, không biết làm từ chất liệu gì mà ánh mặt trời chiếu qua tự động bị làm yếu đi, hoàn toàn không làm người ta chói mắt.
“Giường đôi?” Đàm Hi nhướng mày.
“Đặt làm theo yêu cầu tại xưởng gia công chuyên dụng về nội thất châu u, Kingsize, sớm muộn gì mà cô chả dùng tới.” Nói xong còn chớp mắt xấu xa với Đàm Hi.
“Khụ!” Hứa Nhất Sơn đưa nắm tay lên họ khẽ, ý bảo bà xã mình hãy kiềm chế một chút.
Tham quan xong mọi chỗ trong biệt thự cũng vừa lúc cơm trưa được đưa tới.

Ăn xong đã tới bốn giờ chiều.
Hai đứa trẻ rất buồn ngủ nên tự giác về phòng nghỉ trưa.


Đàm Hi cúi người, hôn lên gương mặt bụ bẫm của con gái, “Ngoan, nhớ phải đắp chăn cẩn thận đấy.”
A Lưu rầu rĩ nhìn thoáng qua, mím môi, cúi đầu.
Đàm Hi thọ lại gần, lén hôn lên má con trai một cái, khóe miệng đang mím chặt của cậu nhóc lập tức nhếch lên thành một nụ cười vừa xấu hổ lại đầy đáng yêu.
Chờ đến khi hai đứa trẻ về phòng của mình rồi, Trình Vũ mới không nhịn được mà lên tiếng cảm thán, “Đàm Tổng à, con trai của cô cũng thật quá là…” trong ngoài bất nhất đấy.
Đàm Hi lạnh lùng lườm một cái.
Trình Vũ lập tức sửa miệng, “Quá hướng nội… đúng, hướng nội…”
“Tới thư phòng đi.”
Hứa Nhất Sơn và vợ nhìn nhau rồi cất bước theo sau.
“Ngồi đi.” Đàm Hi chỉ về phía hai cái ghế ở đối diện, “Nửa năm nay, tình hình ở Thịnh Mậu thế nào?”
Hứa Nhất Sơn trầm ngâm trong chớp mắt, sau đó ăn ngay nói thật, “Tạm chấp nhận được.”
Đàm Hi nhướng mày, “Cụ thể thế nào?”
“Năm năm qua, tuy rằng Thịnh Mậu đã thử đi vào các ngành nghề khác nhưng hiệu quả vẫn rất nhỏ.

Tiền thu về chủ yếu vẫn là từ các công ty mà trước đây chúng ta hợp tác.

Trong nửa năm qua, có hai công ty đã không muốn tiếp tục hợp tác nữa, không bỏ tiền đầu tư nữa thì khả năng là sẽ không tiếp tục ký hợp đồng.”
“Nguyên nhân do đâu?” Nói xong, Đàm Hi mới nhận ra mình đã hỏi thừa rồi.

Người làm ăn coi trọng lợi ích, chỉ trong tiền để không thể đạt được lợi ích hay tiền bạc gì mới nghĩ tới việc đổi công ty đầu tư mà thôi.
“Hai năm trước, Lưu Tổng đã thử thay đổi mô hình, thay đổi Thịnh Mậu từ một công ty đầu tư thành ngân hàng đầu tư tổng hợp, nhưng rất đáng tiếc, cuối cùng vẫn thất bại.”
“Thay đổi mô hình? Đây là ý tưởng của Lưu Diệu ư?” Một năm trước, sau khi Đàm Hi liên hệ với Hứa Nhất Sơn thì mới bắt đầu quan tâm tới nghiệp vụ và quyết sách của Thịnh Mậu.
Trước đó, Lưu Diệu vẫn là người chèo lái.

Đối với năng lực của anh ta, Đàm Hi cực kỳ yên tâm, chưa nói tới kiến công lập nghiệp, riêng vấn để giữ vững sự nghiệp chắc là không thể làm khó anh ta được.
Hơn nữa, tâm huyết mấy năm nay của cô đều dồn hết cho CK, thật sự không có thời gian phân tâm, thế nên có rất nhiều quyết sách đều do Lưu Diệu tự mình quyết định, cô cũng không hề hỏi nhiều.
Thế nên, quả thực đây là lần đầu có nghe nhắc tới việc “thử thay đổi mô hình” này.
“Nguyên nhân thất bại là do đâu?”

“Các khách hàng hầu như là của thời kỳ cũ, ấn tượng với Thịnh Mậu vẫn chỉ dừng ở công ty đầu tư.

Rất ít người quan tâm tới nghề ngân hàng đầu tư này.”
Dần dà, liền khó có thể tiến tới.

Ấn đường Đàm Hi thoáng nhăn lại, “Lưu Diệu không nghĩ ra cách ứng phó nào à?”
“Sao lại không chứ? Nhưng hiệu quả cũng không tốt lắm” Nói chuyện nửa giờ, Đàm Hi gần như đã thăm dò xong hiện trạng của Thịnh Mậu, xét đến cùng là có hai vấn để…
Thứ nhất, lượng công việc giảm mạnh.
Thứ hai, các đối tác muốn dừng hợp tác.
Cái thứ nhất biểu hiện ở chuyện đầu vào công việc giảm mạnh.

Hiện giờ, dưới tình trạng lạm phát tăng cao, tiền lời bao nhiêu năm qua của Thịnh Mậu cộng vào còn kém xa lúc Đàm Hi còn điều hành.

Nói dễ nghe một chút thì có thể nói là “ổn”, còn nói khó nghe thì chính là “không có tiến bộ gì“.
Trình Vũ: “Việc nào ra việc đó, cũng chẳng phải nhằm vào ai hết, mấy năm nay cô đi, Thịnh Mậu vẫn luôn sống bằng tiền dành dụm như thế.” Còn về cái thứ hai, khách hàng lớn muốn dừng hợp tác”, chủ yếu là các công ty mà năm đó Đàm Hi tóm được, bao gồm cả thực phẩm Cửu Châu, hiện tại cũng đang có ý định đá văng Thịnh Mậu ra.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, người đi trà lạnh, đối phương đưa ra lựa chọn này cũng là hợp tình hợp lý thôi.

Trong năm năm qua, mấy công ty này vẫn còn để tâm tới hợp đồng nên không có hành động gì nhiều.
Đó là do năm đó Đàm Hi quan hệ qua lại tốt, nếu không thì đã sớm… Hứa Nhất Sơn không nhịn được thở dài, “Thịnh Mậu đã yên lặng lâu lắm rồi, một công ty đầu tư luôn sợ nhất không mong có công lao, chỉ mong không sai sót trong thương trường.”

“Đúng thế, đã yên lặng rất lâu, không chỉ làm mòn ý chí chiến đấu của các nhân viên mà còn có sự kỳ vọng của khách hàng nữa…”
Đốt ngón tay của Đàm Hi hơi cong, gõ lên mặt bàn, tiếng vang nặng nề như tiếng chùy nện vào trong lòng người.
Đúng lúc Hứa Nhất Sơn không nhịn được định thở dài một tiếng nữa thì lại nghe Đàm Hi đột nhiên nói, “Đúng là lúc để nó xuất hiện trong tư thái mới tinh…”
Hai vợ chồng Hứa Trình liếc nhìn nhau, khó nén được vẻ mừng như điên.
“Vậy chúng tôi có thể làm gì không?”
“Bảo Lưu Diệu đem báo cáo tài vụ ba năm trở lại đây tới cho tôi, tôi có việc muốn bàn bạc với anh ta.”
Lúc Hứa Nhất Sơn và Trình Vũ rời đi, hoàng hôn rực đỏ phía chân trời.

Những tia nắng đỏ xuyên qua tầng mây, rải lên mặt đất một tầng ánh sáng mỏng màu vàng cam.
Đàm Hi đứng tựa vào cửa nhìn hai vợ chồng rời đi.
Giờ mọi người đều an ổn, nhưng con đường về nước của cô giờ mới bắt đầu.
“Lâu đài” mình mới xây đắp một nửa đã bị hủy đi trong một sớm sau khi mình chật vật rời khỏi.
Ví dụ như Thịnh Mậu tiền đồ vô lượng, lại ví dụ như Đàm Thị mà cô đã mưu đồ được một nửa, giờ nếu muốn bắt đầu lại từ đầu sẽ phải tốn không ít công sức.
Còn về phần Lục Chinh… Chỉ có thể tạm thời để đó.
Thương trường như chiến trường, oan gia ngõ hẹp rồi sẽ gặp nhau thôi, đến lúc đó, xem anh còn trốn tránh như thế nào…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui