Sau khi chứng kiến xác con quỷ đã hoá thành tro bụi sau đám cháy, bà Hai ra hiệu Hồng Hạnh tiếp tục lên đường, rút kinh nghiệm chuyện ban nãy, bà dặn Hồng Hạnh không được tùy tiện nghe hay nhìn theo bất kỳ thứ gì trên đường, nêú có gì khác thường hãy nói với bà, không được tự ý hành động. Hồng Hạnh vừa bị doạ chết khiếp, còn không ngoan ngoãn nghe lời bà Hai hay sao, bướm Vân Phong nãy giờ vẫn vỗ cánh bay đều đều trước mặt cô, thỉnh thoảng nó còn kiếm chuyện cười nói, tâm sự cho nhanh hết thời gian,quãng đường cũng xem như gần hơn đôi chút.
Không lâu sau cả ba đi đến một cánh rừng, ánh nến của Liên đăng cũng trở nên sáng hơn, Hồng Hạnh đoán, chắc có lẽ qua khỏi khu rừng này là có thể đến y quán, cô liền cảm thấy mừng thầm trong lòng, đôi chân như được thoi thúc, bất giác bước chân trở nên nhanh hơn. Nhưng vừa bước thêm được vài bước, Hồng Hạnh đã bị bà Hai dùng tay ngăn lại, bà đưa ngón tay lên miệng suỵt một tiếng ra hiệu cho tất cả im lặng, sau đó bà kéo Hồng Hạnh nép vô một cây to, bà vạch một nhánh nhỏ ra,tạo thành khoảng trống để có thể quan sát bên ngoài.
Ngay sau đó, Hồng Hạnh thấy có hai bóng người từ xa đi tới, họ lướt trên mặt đất giống như bay, đến khi họ dừng lại ngay trước bụi cây chỗ cô và bà Hai đang nấp, Hồng Hạnh xém chút đã la lên vì kinh ngạc, cũng may cô nhanh trí tự lấy tay bịt chặt miệng của mình, nếu không lại la lên trong lúc này thì hậu quả thật không thể tưởng tượng được.
Hai cái bóng một trắng một đen đứng sừng sững trước mặt cô, một người vận y phục màu trắng,đầu đội mũ chóp cao, khuôn mặt trắng bệch, lưỡi đỏ dài ra trong thật đáng sợ, người còn lại vận y phục màu đen, đầu cũng đội mũ chóp cao màu đen, gương mặt đen đúa nhăn nhó trong rất khó coi, cả hai người đều một tay cầm quạt,tay bên kia thì mang xích, họ đứng dáo dác nhìn xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì, sau cùng người áo đen huýt tay người áo trắng,chỉ về hướng trước mặt, họ xì xầm gì với nhau một lát thì lại đi mất, Hồng Hạnh được bà Hai giữ lại sau bụi cây thêm một lúc, đến khi chắc chắn hai người kia đã đi rồi,bà mới buông tay cô ra, cả hai mới từ từ đi ra ngoài,
_ Là Hắc Bạch Vô Thường đang trên đường tróc nã ma quỷ, có lẽ họ vừa mới để sổng mất chúng nên đang khẩn trương tìm kiếm, chúng ta nên đi nhanh thôi, kẻo họ quay lại thì không ổn, dù sao hiện tại chúng ta chỉ là oan hồn, nếu gây hiểu lầm lại càng không hay
Bà Hai nói xong thì ra hiệu cho Hồng Hạnh đi thật nhanh, họ cứ như vậy cắm mặt đi không ngừng nghỉ, trên đường Hồng Hạnh còn nghe thấy rất nhiều tiếng kêu gào, tiếng rên rỉ, tiếng kêu la thảm thiết, vì đã được bà Hai dặn từ trước dù có chuyện gì cũng làm như không nghe không thấy,chỉ nhắm hướng ánh sáng của Liên Đăng mà đi thẳng, cho nên chẳng mấy chốc cô đã bỏ xa mấy âm thanh hỗn tạp đó, đường tới y quán đã rất gần
…….
Cậu Hai trong đêm tối vẫn ngồi bên cạnh Hồng Hạnh, mắt không rời khỏi cô, chốc chốc cậu lại nhìn ra cửa, Lãnh Tuấn cũng đang ngồi ngoài đó, mấy ngọn nến vẫn đang cháy sáng đều đều. Đột nhiên một cơn gió từ đâu thổi đến, ngọn nến trên đầu Hồng Hạnh nhấp nháy liên tục như chịu không nổi, nó có hiện tượng muốn tắt đi, cậu Hai liền chạy đến, dùng cả thân người đứng ra chắn gió, cậu đang cố bảo vệ ngọn nến khỏi cơn gió quái ác, bên ngoài Lãnh Tuấn cũng đang khổ sở giữ ánh sáng của toàn bộ số nến trước sân, ngọn nào bị tắt thì anh lặp tức đến thắp lại ngay, nhưng người mà,làm sao đấu lại với thiên nhiên, cho dù cố gắng cách mấy Lãnh Tuấn cũng đành để hơn một nửa ngọn nến tắt ngấm trước cơn gió kia. Tiểu Thúy và Nhất Hàn cũng từ trong chạy ra ngoài, giúp Lãnh Tuấn khôi phục lại ánh sáng trước sân, chẳng mấy chốc số nến cũng đã được thắp lại toàn bộ, đến khi cây nến cuối cùng được sáng lên, Tiểu Thúy sợ hãi lùi về sau mấy bước, tay chân rung bần bật, miệng lắp bắp kêu lên
_ Ma…ma…ma….có…ma cậu ơi…rất..rất …rất nhiều..cậu ơi…cứu…cứ…u…con..on
Lãnh Tuấn và Nhất Hàn nhìn theo hướng tay Tiểu Thúy chỉ thì cũng hơi sững người, phía trước mặt họ là những bóng người mặc toàn đồ trắng,tóc tai rũ rượi, gương mặt trắng bệch, lạnh tanh, họ tập hợp rất đông cách mấy ngọn nến trước sân một khoảng không xa, họ cứ đứng đó, nhìn chằm chằm vào cửa y quán,nên Hồng Hạnh đang nằm, phía trên đầu cô,ngọn nến đã được cậu Hai thành công giữ được ánh sáng.
Cậu Hai lúc này cũng đã trông thấy những hồn ma kia, cậu liền đứng dậy bước ra chắn ngang cửa, ánh mắt sắt lạnh, khuôn mặt cũng không hề biến sắc. Bỗng dưng từ đâu lại có một đàn dơi bay tới, chúng cố tình bay va vào mấy ngọn nến đặt trước sân, dùng cánh hoặc chân đạp đổ mấy cây nến,làm cho ánh sáng càng lúc càng yếu dần, Lãnh Tuấn và Nhất Hàn thấy thế, người dùng kiếm người dùng cây, đánh đuổi bọn dơi kia, nhưng vì số lượng chúng quá đông, cứ đánh chết con này lại có con khác bay tới,nên chẳng mấy chốc toàn bộ số nến trên sân đã tắt hết, bọn dơi lại được nước kéo tới chen kín cả cửa y quán, Cậu Hai lúc này vẫn bình tĩnh, tay cầm trường kiếm sáng loá, cứ con nào bay đến là rơi xuống đất con đó, nhưng vì số lượng chúng quá nhiều, nên cậu đành dùng chân, đá cho cánh cửa đóng lại, một mình chắn ngang lối đi, tay khua tứ phía, xác dơi rơi xuống nhiều không đếm xuể.
_ Dơi sợ lửa…Nhất Hàn mau đi đốt đuốc …
Lãnh Tuấn trong lúc hỗn loạn đã kịp thời nhớ ra và nhắc nhở Nhất Hàn, Nhất Hàn nghe thấy liền vội vã chạy ra phía sau đốt thêm mấy ngọn đuốc.
Mặc dù bọn dơi ban đầu đã dùng chiến thuật cảm tử xong vào làm tắt đi mấy ngọn nến, nhưng lửa của nến so với đuốc thì yếu hơn rất nhiều nên chúng có thể chịu đựng được, còn ngọn lửa của đuốc sáng và nóng dữ dội hơn, cho nên sử dụng đuốc trong lúc này là một cách vẹn toàn nhất.
Khi Nhất Hàn mang đuốc chạy ra thì trên sân đã chật kín dơi là dơi, chúng bay tới bao quanh cả y quán, Nhất Hàn lúc này không thấy được ai là ai,đang đứng ở vị trí nào, cho nên cứ ôm bó đuốc với một cây đã được đốt sẵn,nhắm cửa y quán là xông vào. Bọn dơi đúng là nhìn thấy lửa trên tay Nhất Hàn thì có vẻ hoảng sợ hơn,chúng liền né sang một bên, lúc này Nhất Hàn liền chớp thời cơ, kéo một đường đuốc ngang giữa không trung, bọn dơi nào tránh không kịp,liền bị lửa quẹt trúng rơi xuống lộp độp, Lãnh Tuấn và cậu Hai cả tiểu Thúy thấy vậy,liền chạy đến đón lấy mấy cây đuốc từ tay Nhất Hàn,rồi nhanh chóng mồi lửa lên, tạo thành một vòng vây bằng lửa, bao quanh cửa y quán, nhưng bọn dơi này rất manh động lại rất khôn ngoan, chúng không bay xác lại gần ánh đuốc, mà nhắm vô mắt, mũi của bọn người Nhất Hàn, khiến Nhất Hàn bị đau, quơ đuốc lung tung, một số con còn bám được vào tay Lãnh Tuấn, ra sức cắn, tiểu Thúy thì bị doạ đến đuốc trên tay cũng làm rơi xuống, cậu Hai lúc này cảm thấy tình hình có vẻ không ổn nữa, cậu quay sang đưa đuốc của mình cho Lãnh Tuấn, rồi vỗ vai,nhìn anh với ánh mắt tin tưởng, sau đó hé hờ cửa đủ để một mình cậu lách người bước vào trong, sau khi vào đến chỗ Hồng Hạnh, cậu liền cởi áo ngoài khoát lên cho cô, tiếp đến cậu ra phía sau nhà bếp, lấy bình dầu hôi, cậu đứng bên trong cánh cửa, hai tay cầm hai bình dầu, thét lớn cho Nhất Hàn mở cửa ra, sau đó cậu mang bình dầu hôi ra giữa sân, đổ xung quanh tạo thành một vòng tròn, kế đó cậu đi vào bế Hồng Hạnh lên, ra hiệu Lãnh Tuấn đi theo bảo vệ Liên Đăng, Nhất Hàn và Tiểu Thúy mỗi người một bên gắng hết sức, cản sự tấn công của bọn dơi, khi cậu Hai và Lãnh Tuấn ra được tới sân, Nhất Hàn liền dứt khoát ném cây đuốc xuống đất, lửa bén dầu,cháy lan tạo thành một vòng tròn lửa bao quanh cậu Hai và Hồng Hạnh, Lãnh Tuấn đặt cây nến bên cạnh cô, rồi cũng xong ra ngoài tiếp tục công cuộc diệt dơi.
Câu Hai bên trong vòng lửa, tay vẫn ôm lấy Hồng Hạnh, ánh mắt có phần suy tư, cậu đã định sẵn trong đầu, nếu có chuyện gì bất trắc xảy ra với cô, cậu sẽ không để cô đi một mình, cậu sẽ ở bên cô, cùng cô rời bỏ thế gian này, cậu Hai ngắm nhìn gương mặt Hồng Hạnh đang say sưa nhắm mắt, bất giác trong lòng hiện lên cảm giác lâng lâng,nồng cháy, cậu áp mặt mình lên trán Hồng Hạnh, ánh mắt xa xăm nhìn ra bên ngoài…..
Cách đó không xa, bà Hai và Hồng Hạnh đã kịp về tới, nhưng với nhiều oan hồn trấn giữ ở ngoài như thế này, bà Hai vô thì được nhưng Hồng Hạnh thì thật khó khăn, bà suy nghĩ một chút thì đưa cho Hồng Hạnh thanh kiếm gỗ, bà dặn nếu gặp chuyện gì không chống đỡ nói cứ việc dùng đến nó, cầm cự được bao lâu thì hay bấy lâu, tốt nhất là trụ được cho đến khi bà trở lại vào thân xác, sau đó bà sẽ trở ra giúp cô.
Hồng Hạnh quyết đoán nhận lấy thanh kiếm, dứt khoát gật đầu để bà Hai yên tâm, bướm Vân Phong bay kế bên Hồng Hạnh, nó nói giọng đĩnh đạc, trấn an cô
_ Chị Hồng Hạnh yên tâm,Vân Phong sẽ bảo vệ chị…
Hồng Hạnh mỉm cười dịu dàng nhìn Vân Phong, cô cám thấy ấm lòng khi một con bướm nhỏ nhắn như vậy mà vẫn muốn bảo vệ cô,
” Hồng Hạnh cô thật là có phúc, không biết kiếp trước đã tích bao nhiêu công đức,nên bây giờ kiếp này, cô lại gặp toàn được những người bạn tốt,có nghĩa khí “
Hồng Hạnh thầm nghĩ như tự hỏi bản thân, bà Hai vừa đi tới, những oan hồn kia liền tụ lại ngăn cản bà, một số người trông thấy Hồng Hạnh liền chuyển hướng lao đến cô, Hồng Hạnh lúc này có hơi hoảng sợ, nhưng vẫn giữ chặt thanh kiếm trong trong tay, cô lẩm nhẩm
” Chết thì chết, oan hồn thôi mà cũng không phải lần đầu gặp, sợ gì chứ “
Hồng Hạnh giữ thái độ bình thản, chuẩn bị tâm lí cho tình huống xấu nhất, khi bọn oan hồn kia bắt đầu lao tới cô, ai nấy mặt mài bặm trợn, họ vừa chạy vừa gào lên nghe rợn cả tóc gáy, Hồng Hạnh nghe được tiếng bước chân xé gió đang rất gần, cô vẫn giữ nét mặt bình tĩnh,mặc dù trong lòng đang rất run và lo sợ….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...