Con Dâu Của Nhà Giàu

Trên thực tế, Cố Tuyết Trinh cũng đích thực đã tuân theo rồi.

Nhưng cũng là bằng mặt không bằng lòng.

Thật sự muốn cô làm ngơ không quan tâm, cô làm không được.

Dù sao thân là một nhà thiết kế, dù là đạo đức nghề nghiệp hay tư lợi, cô đều không muốn trang phục mình thiết kế có bất kỳ sai sót nào.

Hơn nữa, ban đầu cô chỉ hứa đóng giả Cố Tuyết Trinh chứ không có hứa là sẽ thu lợi từ nó.

Tất nhiên, Cố Hải Sâm liên tục đe dọa, cô cũng không thể không màng được, chỉ đành âm thầm chỉ điểm Phong Diệp Chương vậy.

Nghĩ như vậy, đêm đó về nhà họ Phong,

cô đợi Phong Diệp Chương về cùng dùng bữa rồi nhắc đến chuyện ban ngày đến xưởng nhuộm vải.

“Sáng nay em và Tổng giám đốc còn có cô Lục cùng đến xưởng nhuộm vải xác nhận vải rồi, chất lượng cũng không tệ.”

Cô nói đến đây thì quan sát Phong Diệp Chương.

Phong Diệp Chương đương nhiên cũng nhận ra ánh mắt của cô, nhưng không có để ý, ung dung hờ hững mà ừm một tiếng.

Dường như là không quan tâm giống như anh đã nói vậy.

Cố Tuyết Trinh hết cách, chỉ đành miễn cưỡng tiếp tục nói: “Tuy đa số vải không tệ, nhưng vẫn còn một bộ phận nhỏ có khuyết điểm, em cảm thấy chúng ta nên chuyên môn tìm một người phụ trách kiểm tra chất lượng để ứng đối với chuyện này.”

Theo lời của cô thốt ra, Phong Diệp Chương cũng coi như đã nghe ra được ý vị trong lời của cô.

Anh bất ngờ mà ngừng động tác trên tay lại, ngước mắt nhìn lên Cố Tuyết Trinh.

Theo lý mà nói, người phụ nữ trước mắt này sẽ bảo vệ ba của cô, nhưng những lời mà cô nói khi nãy, ngược lại lại có chút ý tứ chống đối ba của cô, điều này khiến anh không khỏi ngạc nhiên.


“Em làm như vậy, không sợ ba em tức giận sao?”

Anh nở nụ cười như không cười mà hỏi, trong mắt có sự tìm tòi quan sát, giống như là đang phân biệt sự thật giả trong lời của cô vậy.

Dù sao đến bây giờ anh vẫn còn nhớ người phụ nữ này trước đây đã vì giành quyền lợi cho ba của mình mà dùng hết tất cả thủ đoạn.

Cố Tuyết Trinh cũng nhìn ra được sự nghỉ hoặc và hoài nghi trong mắt anh, thần sắc nhàn nhạt nói: “Em chỉ là một nhân viên nhỏ trong công ty thôi.”

Hàm ý là nhân viên kiểm tra chất lượng này không có liên quan gì đến cô, đầu là quyết sách của công ty cả.

Phong Diệp Chương cũng nghe ra được ý tứ trong đó, đôi mắt anh thâm trầm mà nhìn Cố Tuyết Trinh, mỉm cười.

“Hay cho một nhân viên nhỏ.”

Anh làm sao mà không biết đây là cái cớ để người phụ nữ Cố Tuyết Trinh này dùng để biện bạch cho mình chứ.

Cho dù ba của cô có trách tội cũng sẽ không trách được đến đầu cô, càng quan trọng hơn, sau này cho dù vải có xảy ra vấn để gì đi nữa cũng sẽ không có bất kỳ liên quan nào đến cô.

Cố Tuyết Trinh thấy vậy, biết là tâm tư của mình đã bị người đàn ông này nhìn thấu rồi, cô cố nhẫn nhịn sự mất tự nhiên trong lòng mình mà lại hỏi lần nữa: “Ý anh thế nào?”

Nghe vậy, Phong Diệp Chương nhìn cô, trầm giọng nói: “Như ý nguyện của em.”

Nói xong, anh cũng dùng bữa xong rồi, ưu nhã mà lau khoé miệng, vứt lại một câu đi thư phòng đây rồi đứng dậy rời khỏi.

Nhìn bóng lưng rời khỏi của anh, Cố Tuyết Trinh bất giác thở phào.

Chuyện này coi như đã xong một đoạn rồi, đến lúc đó cho dù Cố Hải Sâm thật sự làm ra chuyện gì quá đáng, cũng không thể trách lên đầu cô.

Cô nghĩ vậy, cục đá đè trong lòng được hạ xuống, cũng có khẩu vị mà tiếp tục dùng bữa.


Sau khi ăn xong cô cũng đi về phòng, tiếp

tục công việc trên tay còn chưa hoàn thành. Nhất thời, cả căn nhà mới đều yên lặng.

Mãi đến khi đêm đến, nó đón một vị khách tới.

“Cậu chủ, cô Lục ở bên ngoài xin được gặp.”

Quản gia cung kính bẩm báo ở bên ngoài thư phòng.

Trước đây Phong Diệp Chương đã ra lệnh nếu như không có sự cho phép của anh thì Lục Kim Yến không được bước vào nhà mới nửa bước, cho nên bây giờ cô ta đến đều phải thông báo.

Nghe vậy, Phong Diệp Chương không khỏi cau mày nhìn quản gia.

“Cô ta có nói là có chuyện không?”

Quản gia đáp: “Nghe nói là chuyện công, cậu chủ muốn gặp không?”

Phong Diệp Chương xua tay, bảo ông ta đưa người lên đây.

Quản gia gật đầu, quay người xuống lầu đưa Lục Kim Yến đi vào nhà mới, đi về phía thư phòng.

Lục Kim Yến đi theo sau quản gia, trong mắt là một sự tức giận.

Trước đây cô ta tới tìm anh Diệp Chương, từ trước đến giờ không cần thông báo, bây giờ bởi vì ả tiện nhân Cố Tuyết Trinh đó mà cô ta bị hạn chế ra vào, điều này khiến cô ta sao mà không phục cho được.

Đặc biệt là khi nhìn thấy căn nhà mới này mới có mấy ngày ngắn ngủi không thấy thôi, đã có thay đổi không nhỏ.

Trên bàn cà phê có thêm bình hoa, khắp nơi thậm chí còn có thêm không ít đồ trang trí ấm cúng, khiến cho căn nhà thanh lãnh trước đây đã có thêm một mùi vị của gia đình rồi.


Khiến cô ta nhìn mà đố ky.

Cô ta làm sao mà không biết đây đều là kiệt tác của ả tiện nhân Cố Tuyết Trinh đó chứ.

Sớm muộn cũng có một ngày, cô ta sẽ đuổi cô ra ngoài, ngay cả những thứ rác rưởi phế thải này nữa.

Cô ta nghĩ rồi cố thu tầm mắt lại, không lâu sau đã theo quản gia đến thư phòng rồi.

“Cậu chủ, cô Lục đến rồi.”

Quản gia gõ cửa thông báo, dưới sự đồng ý của Phong Diệp Chương, mới mở cửa phòng ra, thị ý Lục Kim Yến đi vào.

Lục Kim Yến vừa tiến vào thư phòng thì đã không khỏi bị mỹ sắc trước mắt làm mê muội.

Chỉ thấy Phong Diệp Chương mặc đồ ở nhà, dựa lưng trên ghế, cúc cổ áo không biết đã bị cởi ra hai cúc từ khi nào, để lộ ra

một lồng ngực căng tràn mạnh mẽ.

Đặc biệt là dưới sự soi rọi của ánh đèn, cả người anh ta toát ra một loại khí tức lười biếng, giống như một con báo đang nghỉ ngơi, quyến rũ và nguy hiểm.

Lục Kim Yến nhìn đến cổ họng thắt lại, sự ái mộ dưới đáy mắt không thể nào che đậy được.

Cô ta nhìn chằm chằm vào Phong Diệp Chương đầy cuồng si, thậm chí trong lòng còn thầm thề thốt, bất luận thế nào cả đời này cô ta cũng phải có được người đàn ông này.

Cũng chỉ có anh mới xứng được với mình!

Phong Diệp Chương cũng phát giác ra tầm mắt của cô ta, trong lòng dấy lên một sự chán ghét, lạnh giọng nói: “Cô tìm tôi có chuyện gì?”

Lục Kim Yến hồi thần, nghe thấy sự bực

bội trong lời nói của anh, vội vàng thu sự ái mộ trong mắt mình lại.

Chưa chắc chắn được 100%, cô ta không thể để anh Diệp Chương biết tâm sự của cô ta, nếu không anh Diệp Chương nhất định sẽ phủi sạch quan hệ với cô ta.

Nghĩ xong, cô ta hắng giọng, nói mục đích đến.


“Anh Diệp Chương, em đến là muốn nói với anh về chuyện có liên quan đến nhà cung cấp vải.”

Đúng vậy, từ lúc bắt đầu, mục đích mà cô ta đến đây chính là để cáo trạng.

Cô ta thêm mắm thêm muối chuyện lấp liếm hàng kém chất lượng ở công xưởng vào ban ngày cho anh nghe.

“Anh Diệp Chương, chuyện này chúng ta tuyệt đối không thể nhân nhượng được, nếu không sẽ ảnh hưởng đến chất lượng sản

phẩm sau này của chúng ta.”

Phong Diệp Chương nhìn bộ dạng phẫn uất của cô ta, thần sắc nhàn nhạt nói: “Chuyện này Tuyết Trinh đã nói với tôi rồi, tôi đã sắp xếp người sau này chuyên môn đốc thúc.”

Lục Kim Yến không ngờ Cố Tuyết Trinh lại chủ động nói ra, nhất thời sững sờ.

Cô ta vốn cho rằng người phụ nữ đó lòng lang dạ sói giống như ba của cô, không ngờ lại thành thật như vậy.

Đột nhiên, một cục tức nghẹn lại ở trong lồng ngực cô ta, cảm thấy mình khắp nơi đều bị người phụ nữ đó bỏ ở sau.

Thậm chí cô ta khó lắm mới tìm được một cái thóp, cũng bị người phụ nữ đó chặn chết rồi.

Càng khiến người ta đố ky hơn, đó là anh Diệp Chương toàn bảo vệ người phụ nữ đó,

điều này khiến cô ta ghen ghét đến phát điên.

Người phụ nữ đó dựa vào đâu mà có được Sự xem trọng của anh ấy chứ.

Cô ta đã thích anh nhiều năm như vậy rồi, cũng tiếp xúc nhiều năm như vậy rồi, không lẽ cũng không bằng bọn họ ở cùng nhau còn chưa tới 1 tháng sao?

Phong Diệp Chương không có phát giác ra sự oán niệm trong lòng của cô ta, thấy cô ta sững sờ đứng tại chỗ, nhíu mày hỏi: “Cô còn chuyện gì nữa sao?”

Lục Kim Yến hồi thần, cố kìm đi sự không cam trong lòng mình, cong khoé miệng lên đáp: “Không còn nữa.”

Phong Diệp Chương gật đầu: “Không còn thì về nghỉ ngơi sớm đi.

Nói xong, anh cũng không quan tâm đến Lục Kim Yến nữa mà cúi đầu xử lý văn kiện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui