Trong phòng, Cố Tuyết Trinh đang ngâm mình trong bồn tắm vô cùng dễ chịu, không muốn để ý đến tiếng đập cửa phía ngoài.
Còn chưa đợi cô đáp lại đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân trong phòng sau đó chợt vang lên tiếng của thím Vương.
“Mợ chủ, bà chủ muốn cô đi ra sân chính một chuyến.”
Cố Tuyết Trinh nghe nói như thế vô thức liền cảm thấy có chuyện không tốt.
Hơn nữa cô còn hết sức bất mãn đối với việc thím Vương chưa nhận được sự đồng ý của cô đã trực tiếp đi vào phòng.
Khóe miệng cô cười lạnh một tiếng, qua loa đáp lại nói: “Tôi biết rồi thím cứ qua đó trước đi, lát nữa tôi sẽ đến.”
Cô nói nhưng vậy nhưng lại không hề có động tác gì.
Mà thím Vương cũng không rời đi.
Bà ta nhìn cửa phòng tắm, không kiêu ngạo không tự ti đáp lại nói: “Mợ chủ, bà chủ bảo tôi đợi cô cùng đi xuống.”
Cố Tuyết Trinh nghe vậy đương nhiên là hiểu rõ ý tứ trong lời nói này lông mày không khỏi hơi nhếch lên.
“Vậy thì thím Vương đợi hơi lâu một chút rồi, tôi còn chưa rửa mặt xong.”
Thím Vương lạnh nhạt nói: “Không sao, tôi có thể đợi Mợ chủ.”
Cố Tuyết Trinh thấy thế, ánh mắt lóe lên vẻ mỉa mai.
“Đã như vậy phiền thím Vương đợi thêm một lát nữa nhé.”
Cô nói xong bàn tay chuyển động vốc nước lên tắm rửa, động tác nhẹ nhàng chậm
chạp không sốt ruột chút nào.
Thím Vương ở ngoài cửa đợi rất lâu nhưng vẫn thấy tiếng nước chảy không ngừng ở trong phòng tắm giống như vẫn còn chưa muốn kết thúc, lông mày nhíu chặt lại.
Bà ta cũng không thúc giục lần nữa mà trực tiếp rời đi.
“Thím Vương, sao lại đi lâu như vậy?”
Bà Phong ở phòng khách nhìn thấy thím Vương rất lâu mới trở về nên bất mãn hỏi thăm.
Sau đó bà phát hiện chỉ có một mình thím Vương trở về, lông mày dựng lên, trầm giọng nói: “Cố Tuyết Trâm đâu? Không phải bảo thím gọi người đến đây sao?”
“Tôi đã làm theo lời bà chủ dặn dò đi gọi mợ chủ tới thế nhưng mà mợ chủ đang rửa mặt nói là trễ tí mới tới.”
Bà ta nói xong lại đem cuộc nói chuyện
vừa rồi với Cố Tuyết Trâm đơn giản nói một lượt, nghe được bà Phong càng tức.
Một mực từ chối, rõ ràng là con tiện nữ kia không nể mặt bà.
Lục Kim Yến ở bên cạnh cũng châm ngòi thổi gió khiến cho bà Phong hạ quyết tâm lát nữa chờ Cố Tuyết Trâm tới bà sẽ dạy dỗ cô một bài học ra trò.
Cũng không biết qua bao lâu, Cố Tuyết Trinh mới chậm rãi đi đến sân chính.
Cô quét mắt nhìn phòng khách một vòng thấy Lục Kim Yến cũng đang ở đó thì khẽ nhíu mày lại sau đó đem ánh mắt đặt ở sắc mặt âm trầm của bà Phong.
“Mẹ tìm con có chuyện gì vậy?”
Bà Phong nhìn cô móc mỉa nói: “Cố Tuyết Trâm cô thật sự đúng là để cho tôi đợi rất
lâu đấy, sao vậy, có Diệp Chương làm chỗ dựa cho cô nên cô không thèm để người mẹ
chồng là tôi vào mắt nữa rồi đúng không?”
Cố Tuyết Trinh thấy bởi vì mình kéo dài thời gian khiến bà tức giận liền cụp mắt không nhanh không chậm nói: “Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, lúc ấy con đang ngâm người trong bồn nước thuốc, mẹ cũng biết trước kia đầu gối của con bị thương nên bác sĩ căn dặn phải chú ý chăm sóc thật tốt mà.”
Bà Phong nghe nói như thế tuy biết rõ là cô đang lấy cớ nhưng lại không có cách nào phản bác lại, một hơi nghẹn ở ngực kìm nén vô cùng khó chịu.
“Được, chuyện này tôi không tính toán với cô nữa, chúng ta nói tới chuyện khác.”
Bà hít sâu một hơi, một lần nữa nhìn về phía Cố Tuyết Trinh, trầm giọng nói: “Tôi nghe nói hôm nay cô ở công ty gây ra không ít phiển phức cho Diệp Chương, mặc dù cô là mợ chủ của nhà họ Phong nhưng đã tới công ty thì thân phận không còn như vậy
nữa, công ty là nơi xử lý công viêc nên không thể có bất kỳ quan hệ bám váy nào, hiểu chưa? Sau này ở công ty cô an phận một chút cho tôi, nếu lại để cho tôi nghe thấy cô gây ra phiền phức gì cho Diệp Chương thì cô trở về ngay lập tức cho tôi!”
Cố Tuyết Trinh nghe xong đoạn văn này suýt chút nữa bật cười.
Đôi mắt đẹp của cô xoay chuyển nhìn về phía Lục Kim Yến thấy cô ta đã im lặng đến cực hạn.
Người phụ nữ này thật đúng là kẻ xấu đi cáo trạng trước.
Dường như Lục Kim Yến cũng phát giác được tầm mắt của cô nên đắc ý nhìn lại.
Cố Tuyết Trinh thấy thế giống như cười mà không phải cười nhếch miệng lên.
“Mẹ, đương nhiên là con biết công ty là chỗ làm việc chỉ có điều trong này còn có
chút chuyện mà sợ là có một số người quên nói với mẹ rồi.”
Cô nói xong lại đầy ẩn ý riêng nhìn về phía Lục Kim Yến.
Lục Kim Yến nghe thấy lời này trực giác mách bảo không tốt đã nghe thấy Cố Tuyết Trâm đem chuyện cô ta giấu đi từ đầu đến cuối nói hết ra.
“Mẹ, mẹ cũng biết là Diệp Chương bảo con tới công ty là để hỗ trợ thiết kế thành phẩm chứ không phải làm chân chạy vặt, hơn nữa con cũng không cố ý đi tìm Diệp Chương mà là lúc chuẩn bị ra ngoài vừa hay gặp được Diệp Chương ở thang máy, anh ta nhìn thấy con như vậy liền cảm thấy kỳ quái lúc này mới hỏi thăm tình huống của con, đương nhiên là con sẽ không nói dối Diệp Chương cho nên đành phải nói thật.”
Cố Tuyết Trinh nói đến đây liền dừng lại.
Cô thấy vẻ bán tín bán nghỉ trên mặt bà
Phong mới tiếp tục nói: “Nếu như mẹ không tin thì có thể tự mình đi hỏi Diệp Chương xem có phải con đang nói láo hay không.”
Bà Phong không ngờ trong đó còn có những việc này, vẻ mặt vốn nửa tin nửa ngờ giờ đã trở thành như có điều suy nghĩ.
Bà quay đầu nhìn về phía Lục Kim Yến giống như muốn thầm hỏi thăm đến cùng chuyện gì xảy ra.
Lục Kim Yến bị bà nhìn như vậy thì có chút hoảng hốt nhưng vẫn là cưỡng ép để cho mình trấn định lại, giải thích: “Dì Minh, lúc ấy cháu cũng chỉ nhìn thấy tất cả mọi người đều đang bận rộn chỉ có một mình Tuyết Trâm nhàn rỗi nên mới nhờ vả cô ấy đi làm mấy việc.”
Cô ta vừa nói vừa cẩn thận quan sát vẻ mặt của bà Phong chỉ sợ hình tượng dịu dàng mình rất vất vả mới xây dựng được trước mặt bà bị hủy mất.
Bà Phong cũng không biết ý nghĩ trong lòng cô ta, thấy cô ta thận trọng nhìn mình với dáng vẻ biết sai thì rất là thương tiếc.
“Nếu Kim Yến chỉ vô tình làm như vậy thì chuyện này coi như xong đi.”
Bà nói chuyện giúp cho Lục Kim Yến, đem việc này bỏ qua.
Vừa mới nói xong liền nghe thấy lời nói của bà chuyển thành sắc bén nói: “Nhưng sau này cô ở công ty phải nhớ kỹ cho tôi đừng ỷ vào thân phận của mình ở công ty mà tác oai tác quái chèn ép nhân viên gây phiền phức cho Diệp Chương, đã vào công ty rồi thì cô chính là một nhân viên của công ty, an phận thủ thường, nghe theo cấp trên sai bảo.”
Sao Cố Tuyết Trinh lại không nghe ra sự cảnh cáo trong lời nói của bà nên mím môi nói: “Mẹ yên tâm, cho dù con có thật sự gây ra phiền toái gì thì con cũng sẽ không đi tìm
Diệp Chương đâu.”
Bà Phong nhận được lời cam đoan của cô lúc này trong lòng mới thoải mái hơn một chút, phất tay cho người trở về.
Cố Tuyết Trinh cũng không muốn ở lại thêm, gật đầu rời di.
Ngay lúc cô chuẩn bị trở về phòng tân hôn, người không muốn gặp nhất là Diệp Chương lại vừa trở về phong.
“Em đi đâu về?”
Anh dò hỏi.
Cố Tuyết Trinh cũng không muốn nói tới chuyện vừa rồi nên chỉ qua loa nói: “Không đi đâu cả, chỉ đi dạo ở hậu viện thôi.”
Phong Diệp Chương cũng không nghĩ nhiều, gật đầu nói đến chuyện của công ty: “Hôm nay đã chỉ định giám đốc chỉ nhánh rồi, tên là Lý Mạn, sau này em có vấn đề gì thì cứ tìm cô ấy bao gồm cả chuyện thiết
kế.” “Em biết rồi.” Cố Tuyết Trinh gật đầu.
Hai người cùng trở lại phòng tân hôn sau đó Phong Diệp Chương trực tiếp tới phòng làm việc.
Cố Tuyết Trinh cũng trở về phòng tiếp tục vẽ bản vẽ thiết kế, còn mang theo một chai rượu vang.
Vừa để rèn luyện tửu lượng đồng thời cô cũng muốn thả lỏng một chút.
Kết quả uống hết một chai rượu vào trong bụng cô lại say đến mức mơ mơ màng màng.
Đến nửa đêm, Phong Diệp Chương về đến phòng.
Anh mới vừa lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi thì Cố Tuyết Trinh đã say đến mức mơ mơ màng màng liền quấn lên.
Cô tự chui vào trong lòng Phong Diệp
Chương như con mèo con cọ xát bộ ngực của anh, phát ra một tiếng ưm thỏa mãn.
Phong Diệp Chương vốn đang ở độ tuổi huyết khí phương cương sao có thể chịu đựng được dạng trêu chọc này.
Đặc biệt là tất cả không khí xung quanh đều là hơi thở ngọt ngào thuộc về cô gái nhỏ trong ngực này hòa với mùi rượu khiến cho người ta không nhịn được trầm mê.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...