Nếu còn tiếp tục như vậy, cô thật không biết mối quan hệ giữa mình và anh sẽ thế nào nữa. Vì vậy dù muốn hay không cô cũng phải đối mặt với con đường mà bản thân đã chọn.
Vành mắt ửng hồng ngẩn lên nhìn đôi mắt trầm ổn, sâu không thấy đáy của anh, khóe mắt khẽ lay động.
Bỗng chốc cả không gian như dừng lại tại giây phút này. Nhận thấy Lãnh Thiên Duệ lâm vào trạng thái thất thần, cô liền nhân cơ hội rút cổ tay bị anh nắm chặt đến đau rát, đôi tay mềm yếu chống đỡ khuôn ngực rắn chắc của anh, cố kéo dài khoảng cách hiện tại giữa hai người.
- Duệ làm ơn nghe em giải thích đi, tất cả không phải như anh nghĩ đâu. Lúc em lên núi vô tình bị rơi xuống hồ, là Ngạo đã cứu em, nhưng mà quần áo của em bị bẩn, không thể mặc được cho nên... cho nên...Ngạo mới cởi áo cho em mượn. thật sự em không nghĩ Ngạo sẽ đến đó, anh ấy nói vì lo cho em nên mới lên núi. Ngạo không phải người xấu như anh nghĩ đâu.
Từ ánh mắt của cô, Lãnh Thiên Duệ không hề nghi ngờ lời cô nói là thật. Nhưng mà đang yên đang lành cô lại muốn lên núi làm gì.
- Sao tự nhiên lại lên núi?
Tuy Thiên Duệ còn ở trên người cô nhưng giọng nói đã nhu hòa không ít, cho thấy anh đã không giận nữa rồi. Lúc này cô mới yên tâm lau đi nước mắt động trên má.
Cũng không biết là vì ngượng ngùng hay tức giận mà cả khuôn mặt cô đã đỏ bừng, cô quay đi lãng tránh ánh mắt đốt người của anh, giọng nói không kìm được run rẩy...
- Em chỉ muốn hái rau ngòi bút ở đó. Còn không phải lúc sáng là ai bảo muốn ăn, cho nên em mới định hái về... nhưng mà... Nhưng mà anh lại... EM GHÉT ANH...
Hiểu được sự thật khiến Lãnh Thiên Duệ không còn nổi nóng voiứ cô nữ. Biết đè lên người như vậy cô sẽ không thoải mái nên Lãnh Thiên Duệ cố tình lật người sang một bên đưa tay ôm cô gái nhỏ avof lòng.
- Thì ra anh đi lên núi là vì chuyện này sao?!!!
Đại sói xám bắt đầu giở trò dụ dỗ, nhưng mọi chuyện đâu có dễ dàng như vậy, bởi vì tiểu thỏ trắng vẫn chưa hết giận.
- Mặc kệ anh.
Rồi rồi, không thèm nhìn mặt luôn rồi! Sóng mắt lưu chuyển Lãnh Thiên Duệ vẫn không chịu bỏ cuộc.
- Xin lỗi!
Đây là lần đầu tiên Lãnh Thiên Duệ nói xin lỗi với người khác, không tránh khỏi có chút không được tự nhiên.
Một người vừa cao ngạo vừa lạnh nhạt như Lãnh Thiên Duệ phải nói xin lỗi trước mặt người khác là điều đáng kinh ngạc tới cỡ nào, nhưng mà dù như vậy đi nữa thì sao, không phải lúc nãy anh cũng không tin tưởng cô đó thôi.
Nghĩ vậy Gia Linh vẫn duy trì sự trầm mặc từ đầu đến cuối mặc cho Lãnh Thên Duệ có giở hết mọi thủ đoạn đi nữa cũng không hề lay động được.
- Xem ra là anh đã phụ lòng tốt của em, chuyện này là anh không đúng, anh xin lỗi. Thế nhưng có một chuyện, không cấm em nói ghét anh, không cho phép em một lần nữa nói ghét anh, anh không muốn nghe. Thay vì nói ghét anh em có thể nói cái khác mà... tỷ như nói yêu anh chẳng hạn. Anh là chồng của em cho nên anh hi vọng cả thể xác lẫn tinh thần của em chỉ thuộc về anh, anh cũng không đẻ bất luận kẻ nào cướp mất em từ tay anh.
Những lời nói đầy bá đạo của anh khiến cô thực sâu bị cảm động. Không biết từ khi nào cô bắt đầu lưu luyến đối với từng nụ hôn ngọt ngào, giọng nói ấm áp và cả những vòng tay ấm áp của anh khiến cho cô trầm luân không cách nào quay đầu lại được nữa rồi.
Tình yêu của cô đối với anh đã sớm lắp đầy trái tim nhỏ bé này của cô khiến nó không thể dung chứa một hình bống nào nữa khác ngoài anh.
Thấy tiểu thỏ trắng vẫn không chịu nhìn mình, đại sắc lang bắt đầu giở thói xấu. Hết cởi rồi lại cởi quần áo trên người, bám riết tiểu thỏ trắng không tha.
Nhìn cổ tay một mảnh xanh đỏ của cô, Lãnh Thiên Duệ không khỏi cảm thấy áy náy trong lòng, môi ấm nóng hôn lên đôi gò má xinh đẹp, ánh mắt không tự chủ tập trung vào dấu hôn trên cổ bóng loáng của cô.
- Hay là để anh hôn hết cả người em nhé! Như vậy liền chứng minh em là của anh.
Tuy cô không có trả lời nhưng mà Lãnh Thên Duệ lại cảm giác được sau khi nghe lời nói của anh cô lại cố tình nhích ra xa một chút.
Con ngươi Lãnh Thiên Duệ đột nhiên trở nên thâm thúy khác thường.
- Trời chưa sáng thì em đừng hòng thoát khỏi tay anh.
Đại thỏ trắng ra tay rốt cục tiểu thỏ trắng đầu hàng vô điều kiện. Tối hôm đó Lãnh Thiên Duệ đã viện cớ ôm ấp cô ngủ một giấc tới sáng mới chịu cho cô rời giường.
Sau khi dùng bữa sáng, vẫn như mọi khi Lãnh Thiên Duệ đưa cô tới trường trước rồi mới đến công ty làm việc.
Vì không muốn mọi người trong trường phát hiện mối quan hệ giữa cô và Thiên Duệ nên cô cố tình bảo anh dửng xe ở cách xa trường một chút sau đó cô mới tự đi bộ vào trường.
Nào ngờ xe của Lãnh Thiên Duệ vừa đi xa không biết từ đâu một chiếc mô tô phân khối lớn lại hướng về phía Gia Linh, thẳng tắp lao vào.
Lúc đầu Gia Linh còn tưởng bản thân bị chiếc xe kia đụng không bị gãy tay gãy chân đã là cám ơn trời phật lắm rồi, nhưng mà lúc đang tới gần chiếc xe kia lại đột ngột chuyển hướng khác chạy đi chỉ để lại một phong bì dày cộm được bao bộc kĩ nằm gỏn gọn trên mặt đất.
Thoạt nhìn bên ngoài bìa thư cũng không có để tên người gửi và người nhận là ai, cô cũng không phải là người hay tò mò chuyện không đâu nhưng mà chiếc xe lúc nãy rõ ràng là nhắm vào cô như vậy chắc chắc phong thư kia là gửi cho cô rồi.
Vì bìa thư có vẻ hơi mỏng nên có thể dễ dàng nhìn thấy vật ở trong là một xấp hình.
Quái lạ, ai lại gửi hình cho cô nhỉ?
Cẩn thận mở phong bì ra, đập vào mắt cô là khuôn mặt không thể nào quen thuộc hơn. Là hình của Lãnh Thiên Duệ cùng với một cô gái xa lạ, hình như hai ngươi còn có vẻ rất thân thiết.
Lại một tấm kế tiếp,vẫn là hình của Lãnh Thiên Duệ nhưng mà bên cạnh lại là một cô gái khác.
Tiếp sau đó, có khoảng năm đến sáu người nữa... cho đến cuối cùng là một chuỗi danh sách với hàng loạt cái tên lạ mà cô cũng không thể nhớ hết, chỉ ấn tượng được duy nhất với một dòng đầu tiên được in hết sức rõ ràng và cẩn thận: DANH SÁCH NHỮNG NGƯỜI BẠN GÁI TRƯỚC ĐÂY CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC LÃNH GIA- LÃNH THIÊN DUỆ.
Phải công nhận một điều rằng Lãnh Thiên Duệ trước đây quả thật rất có mắt chọn người( ặc thế nữa cơ đấy, ck chị trc đây dang díu vs ng khác chị lại còn đi khen a có mắt thẩm mĩ, dễ sợ!!!), tuy mỗi người một vẻ nhưng ai nấy cũng đều rất xinh đẹp hơn nữa gia thế còn rất tốt, rất môn đang hộ đối( chọn vợ cho con trai đêy, mại dô...mại dô).
Người ưu tú như Lãnh Thiên Duệ khiến cho nhiều cô gái theo đuổi cũng không phải là điều mới lạ gì, nếu là trước đay cô chắc chắn sẽ không bận tâm đến mấy điều này, nhưng mà bây giờ thì khác. Cứ hễ nhìn thấy những tấm hình anh tươi cười đi bên cạnh các cô gái nhà danh thế khác cô lại cảm thấy tự ti về bản thân.
Cô không xinh đẹp, xuất thân cũng không bằng họ, lẽ nào Thiên Duệ không thấy chán ngắt khi ở bên cô sao?
Suy nghĩ miên man khiến cô không biết bản thân đã đi đến lớp từ lúc nào. Cả buổi học cô như người mất hồn, lúc bị thầy giáo kêu lên bảng cũng không nghe thấy, may nhờ lúc sao có Ana nhắc nhở, nếu không cô bị phạt là cái chắc.
***
- Gia Linh, cậu theo mình ra đây một chút.
Thấy cô mặt mày ủ rủ nằm trên bàn, dùng đầu gối cũng biết cô nhóc này lại có chuyện không vui trong lòng. Trên lớp không tiện nói chuyện cho lắm nên Ana liền kéo cô xuống sân thể dục.
- Hôm nay cậu làm sao vậy?
Ana vừa nói vừa kéo cô ngồi xuống chiếc ghế dài phía sau.
- Sáng nay mình vừa nhận được một bì thư nặc danh, là danh sách các bạn gái trước đây của Thiên Duệ... toàn là người đẹp không hà! Cũng không biết là ai gửi... cũng có thể là bạn gái anh ấy không chừng.
Cô đưa tay rút tấm hình trong cặp ra đưa cho Ana.
- Mình đoán là Lãnh Thiên Duệ chỉ vui chơi qua dường với những người này thôi.
Nghe thấy từ vui chơi qua đường cả khuôn mặt Gia Linh liền đau khổ hơn lúc nãy. Tùy tiện tìm người chơi qua đường còn tốt hơn cô gấp trăm lần... khoan đã, cái gì mà chơi qua đường, khó nghe chết đi được, cô không nhịn được liếc xéo Ana một cái, khiến cả người cô như lọt vào hố băng.
- Mình nói nghiêm túc đó, không phải đùa giỡn cậu đâu. Dù gì thì lúc trước hai người cũng chưa có quen biết mà. Cậu phải biết Tổng Giám Đốc Lãnh Gia là người thu hút tới cỡ nào... cho nên Gia Linh cậu phải cận thận đó.
- Vậy mình phải làm sao mới tốt đây?
- Như vậy đi, đợi lát nữa tan học cậu theo mình tới thư quán, ở đó có rất nhiều sách nói về tâm lí vợ chồng mới cưới, cậu có thể tham khảo. mình cũng nể Lãnh Thiên Duệ thật đó, kết hôn đã lâu như vậy rồi mà cũng chưa chạm vào cậu, phải nói là do anh ta 'nhịn' lợi hại hay là cậu kém sức quyến rủ đây!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...