Theo một nguồn thông tin đáng tin cậy, người thừa kế của Phó gia hào môn Phó Bác Nha đang trên đường về nước. Đứng trước nguy cơ công ty sẽ bị phá sản, liệu năng lực của người thừa kế có thể thay đổi tình hình hay không?
Phó Bác Nha…Anh ta, Tô Nhan Hề kinh ngạc, hoàn toàn bị thông tin trên màn hình lớn ở quảng trường thu hút. Ngoài giới thiệu về nhân vật còn phát thêm hình ảnh.
Con ngươi quen thuộc, hình dáng quen thuộc, nụ cười quen thuộc khiến hồi ức sâu thẳm nhất trong tim cô lại hiện về. Mùa đông năm ấy, là anh từng bước từng bước đưa cô ra khỏi vực thẳm, trở thành kí ức đẹp nhất trong tâm hồn cô.
Bất động như một cây gỗ nhìn từng tấm hình lướt qua liên tục. Nhịp tim cũng theo từng chuyển động của bức ảnh mà nhảy liên tục. Phó Bác Nha, anh rốt cuộc cũng trở về rồi. Tô Nhan Hề không dám tin đưa tay lên che miệng, nước mắt rơi còn nhiều hơn so với lúc nãy. Chỉ là trong những giọt nước mắt đó là ẩn chứa niềm vui, niềm vui thật sự.
Một bản tin được phát sóng xong liền chuyển sang thêm một bản tin khác.
Nhưng bây giờ Tô Nhan Hề cũng không có hứng thú gì mà xem tiếp nữa. Liền lấy điện thoại gọi cho bạn thân là Lục An An.
Điện thoại được kết nối chưa đầy hai tiếng đã có người nhấc máy. Tô Nhan Hề chưa kịp nói tiếng nào, bên kia đã vang lên giọng nói và tiếng động hỗn loạn của ai đó, cực kì chói tai.
Cô không thể không đưa điện thoại ra xa một chút:
- An An, sao bên đó lại ồn đến vậy?
- Hề Hề, mau đến cứu mình.
Âm thanh của An An yếu mềm vô lực, rất khác so với ngày thường. Như linh cảm được có chuyện gì xảy ra, mặt Tô Nhan Hề lập tức biến sắc không ngừng hỏi:
- An An, cậu đang ở đâu?
- Mình đang ở nhà vệ sinh ở Công Tước. Bọn họ chuốc thuốc mình …
Tút tút điện thoại bị cắt ngang.
Không nghe được giọng của An An, Tô Nhan Hề liền gấp gáp cả lên, những việc khác đều không quan tâm lập tức bắt taxi đến Công Tước.
Vừa đi vừa không ngừng hối thúc tài xế vừa không ngừng gọi điện cho An An. Nhưng bên kia lại không hề bắt máy, nói chuyện với cô chỉ là tiếng của cô gái thông báo điện thoại đã tắt máy.
Tô Nhan Hề lo lắng không ngừng, tay nắm chặt điện thoại.
An An, sao cậu lại đến Công Tước, đó là hộp đêm tiêu tiền bạt mạng, rất nhiều gã công tử ở đó tiêu tiền như giấy …
- Cô gái, cô đừng hối nữa, tôi là tài xế cũng không phải là máy bay.
- …
Tô Nhan Hề trong lòng bội phần lo lắng, tưởng chừng như sắp phát điên, sau một lúc xe cuối cùng cũng đến trước cửa Công Tước.
Lần đầu tiên cô đóng vai một kẻ lắm tiền, đưa một tờ tiền cho tài xế.
- Không cần thối.
Nói rồi lại nhanh chóng bước xuống xe, tiến vào phía trong Công Tước.
An An, cậu đợi mình.
- Tiểu thư xin dừng lại, xin hỏi cô có thẻ thành viên không?
Hai tên bảo vệ bước ra chặn đường tiến của Tô Nhan Hề, hỏi:
- Nếu không có thẻ thành viên cô không được vào trong.
Tô Nhan Hề không biết nói lời nào, đành chỉ vào hai người vào trước cô.
- Tôi đi chung với hai người đó.
Hai tên bảo vệ có vẻ không tin liền nói:
- Tiểu thư, xin mời cô đưa thẻ thành viên ra.
Bị dồn vào đường cùng cô liền hai tay chắp lại, năn nỉ hai tên bảo vệ:
- Hai vị đại ca, bạn của tôi gặp rắc rối bên trong, tôi phải vào cứu cô ấy, hai vị có thể nương tay một chút được không. Làm ơn đi.
- Xin lỗi, chúng tôi là làm việc theo quy tắc, nếu như cô không có thẻ thành viên thì không thể bước vào được.
- Các anh có còn nhân tính không vậy, tôi vào để cứu người, là cứu người đó anh có hiểu không hả, tôi cứu người không phải gây hoạ, muộn một phút cũng có thể gây ra chuyện lớn đó, các anh mau cho tôi vào đi.
Tô Nhan Hề bây giờ không còn cách nào khác, trong lòng nóng như lửa đốt lo lắng cho An An. Mà bản thân lại không bước vào được.
- Cho tôi vào đi, nếu tìm được bạn tôi, tôi sẽ đưa cô ấy ra khỏi đây ngay lập tức.
- Xin lỗi tiểu thư nhưng như vậy vẫn không được.
Vẫn không được, Tô Nhan Hề liếc hai người một cái, thật sự là không có tính người.
Bây giờ làm sao làm sao đây?
Đang lúc gấp rút Tô Nhan Hề nhìn thấy một ông chủ béo mập đầu hói, ông ta ra dấu cho hai người bảo vệ là mình có thẻ thành viên.
Tô Nhan Hề đứng một bên nhìn thấy trong lòng chợt loé lên một tia sáng. Tô Nhan Hề lập tức phá vòng vây, nhanh chóng đem mái tóc màu đen dài xoã ra, khuôn mặt mang một nụ cười tươi rói tiến đến dựa vào người tên đầu hói.
- Soái ca, trùng hợp đến vậy à.
Tên đầu hói quay lại nhìn cô, ánh mắt đầy nghi vấn. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt xinh tươi, nụ cười ngọt ngào, trong phút chốc hồn phách lên đến tận mây xanh.
- Haha, người đẹp, cô quen tôi à?
- Thật ghét quá đi.
Tô Nhan Hề thật sự buồn nôn mà nói:
- Chúng ta ở những quán bar đó uống rượu khiêu vũ, anh đã quên hết rồi hay sao?
- Có sao?
Tên đầu hói xoa xoa cái đầu trọc lóc của mình sau đó giống như đang thật sự suy nghĩ lại.
Tô Nhan Hề nhếch môi nhanh chóng khoác lấy tay hắn ta:
- Ayo anh đừng nghĩ nữa hôm nay chúng ta tiếp tục uống, đi đi đi…
-------
Dịch: T
Biên tập: BảoNhi
Team: Mỹ Nữ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...