Chương 916
Sau ba mươi phút, cuối cùng bữa ăn đã hoàn thành.
Có ba món ăn, còn canh kia coi như bỏ nên cô đành rót hai tách trà thay canh.
“Lần nào cô cũng nấu cơm thế này à?” Hoắc Đình Phong hé miệng nhấp trà, sau đó cầm lấy đũa.
Thân Nhã nghe vậy cảm thấy xấu hổ, còn có chút ngượng ngùng, nói thật: “Không phải.
Gặp phải món ăn không biết nấu mới như thế này thôi.
Có vài món tôi biết nấu, vài món không biết.”
Anh nếm thử hương vị: “Ngon đấy.”
“Nước đến chân mới nhảy thôi mà.
Trước giờ tôi luôn là gà mờ, học hành nấu ăn đều lơ mơ.” Cô càng thêm ngại.
“Không đâu.
Tuy là lần đầu tiên nhưng hương vị thực sự rất ngon.
Trước giờ tôi không nói dối.” Anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.
“Đây có tính là khen tôi không?” Thân Nhã nhếch miệng, cô vẫn thấy hơi ngại ngùng nên bèn cúi đầu, khều cơm trắng: “Mau ăn đi thôi, nếu không lát nữa thức ăn nguội mất.”
Cô thầm nghĩ, mời anh đến nhà ăn cơm đúng là quyết định sai lầm.
Cứ cảm thấy trong không gian chật hẹp, đâu đâu cũng là hơi thở của anh, khiến cô có chút khó thở.
Hoắc Đình Phong ăn cơm cũng thong thả và ung dung giống như con người anh vậy, không hề phát ra tiếng, nhìn rất bình lặng nhưng lại không có cách nào làm lơ sự xuất hiện của anh.
Dùng bữa xong, thời gian không còn sớm nữa, Hoắc Đình Phong không ở lại thêm.
Anh khoác hờ chiếc áo rồi nói: “Bữa cơm tối nay vui lắm, cảm ơn cô khoản đãi.”
“Nếu thế này đã coi là khoản đãi…” Cô chớp mắt, vén sợi tóc buông bên mặt ra sau tai, gò má ửng hồng.
“Đương nhiên rồi.” Anh mỉm cười, thân hình thon dài hơi cúi xuống đi giày.
Cô tiễn anh xuống dưới tầng, đúng lúc mưa rơi to như tát nước, Thân Nhã đứng trên bậc thềm cao nhất, cô không mang theo ô, nơi đó không ướt nước mưa.
Bàn tay to lớn của Hoắc Đình Phong cầm chiếc ô màu đen, nước mưa men theo viền ô rơi xuống, bắn lên đôi giày da đen bóng.
Cô đứng đó trong đôi dép lê, không thay giày.
Nước mưa theo gió bay bắn đến, rơi trúng người khiến cô hơi lạnh.
Cô lùi về sau một bước, nhưng đôi dép lê không chống trơn nên chân vừa giẫm xuống mặt trơn trượt.
Cô cũng ngã nhào về phía trước.
Hoắc Đình Phong thấy vậy vội vứt ô, vươn bàn tay to lớn đỡ cả người cô đang ngã từ trên cao xuống.
Kết quả, khuôn mặt hai người dính sát vào nhau.
Cô sợ ngã nên phản xạ có điều kiện với tay ôm lấy cổ anh.
Mưa rời tầm tã, chỉ chốc lát mà toàn thân hai người đã ướt hết.
Khuôn mặt anh ấm nóng, trên người tản mát hơi thở dễ ngửi bất thường.
Trái tim cô đập mạnh, cảm thấy cực kỳ lúng túng với tình cảnh mà mình gây ra, bèn nói: “Xin lỗi anh!”
“Hình như cô luôn nói xin lỗi tôi thì phải, từ khi bắt đầu đến bây giờ…” Đôi môi mỏng của anh hơi nhướng lên, giọng nói trầm ổn lẫn vào trong màn mưa rơi tí tách, trầm mà dễ nghe.
Lúc nói chuyện, Hoắc Đình Phong đỡ cô dậy.
Cặp chân dài bước lên trên bậc thềm mấy bước rồi thả cô xuống nơi khuất gió.
Cô cũng phát hiện ra vấn đề này từ lâu.
Cô nhắm mắt, cuống quýt rụt hai cánh tay còn vòng trên cổ anh lại, đứng vững rồi nói: “Vậy đổi thành cảm ơn anh.”
Hoắc Đình Phong mỉm cười: “Không còn từ nào khác nữa sao?”
“Tôi cảm thấy hai cụm từ này nói với ân nhân cứu mạng của mình là phù hợp với hoàn cảnh nhất, cũng thiết thực nhất rồi.” Thân Nhã trả lời.
“Ở thời cổ đại hình như để đáp lại ân nhân cứu mạng còn có cách nói lấy thân báo đáp…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...