CHƯƠNG 750
Nghe thấy vậy, hơi thở của Diệp Giai Nhi lại nhanh hơn, ngực giống như bị kim châm, đau tê tái, tay chân co quắp, ngay cả giọng nói cũng không kiềm chế được mà có chút run rẩy: “Ai trả?”
“Tổng giám đốc Thẩm, tất cả hóa đơn đều dưới tên tổng giám đốc Thẩm, cái này anh ấy đã căn dặn từ trước.
” Y tá khuôn mặt tràn đầy ý cười.
Ngay cả một nụ cười cô cũng không thể nặn ra được, sắc mặt còn khó coi hơn khóc, móng tay cắm sâu vào da thịt non mềm trong lòng bàn tay.
Ngu ngốc!
Muốn khóc, nhưng trong lòng lại vô cùng cảm động, hai cảm xúc này đan xen với nhau, cuối cùng Diệp Giai Nhi cũng khẽ cười thành tiếng.
Lúc này, ý niệm kia lại nảy sinh trong lòng, điên cuồng lan ra, cô nhớ anh, nhớ anh, nhớ anh, tất cả các tế bào trên cơ thể cô đều đang gào thét!
Trở lại phòng bệnh, Quách Mỹ Ngọc đang ngồi xem ti vi, cô không xem, mà ngồi dựa vào cửa sổ, lấy cuộn len ra, đan áo len cho Huyên Huyên, sau đó ánh mắt lóe lên, cố ý đem ti vi chuyển đến kênh giải trí.
Sáu giờ, kênh giải trí bắt đầu chiếu tin tức nóng hổi ngày hôm nay, chính là tin tức Thẩm Hoài Dương đưa một cô gái đến trung tâm thương mại để mua quần áo.
Tin tức của Thẩm Hoài Dương được ưu thích nhất ở thành phố S, sau khi chuyển qua kênh này, điều kỳ lạ là, Quách Mỹ Ngọc không chuyển kênh mà chăm chú xem tin tức.
Nghe thấy ba chữ Thẩm Hoài Dương, Diệp Giai Nhi ngước mắt lên, xem với vẻ vô cùng đau khổ, cúi đầu xuống, tiếp tục đan áo len, mũi kim đâm vào da thịt, cô hít một hơi, nghiến răng, tiếp tục đan, chỉ là, ánh mắt như có như không luôn hướng về phía Quách Mỹ Ngọc.
Quách Mỹ Ngọc liếc nhìn ti vi, sau đó lại nhìn Diệp Giai Nhi, sắc mặt cô tái nhợt, không chút huyết sắc, tay thì đang chảy máu.
Lại nhìn người phụ nữ trên ti vi, Quách Mỹ Ngọc không biết tại sao trong lòng mình lại có chút khó chịu, khẽ ho hai tiếng: “Người phụ nữ này là ai?”
Ngẩng đầu lên, liếc nhìn, Diệp Giai Nhi cúi đầu: “Không biết.
”
Lửa giận trong lòng dâng lên, Quách Mỹ Ngọc lạnh lùng hừ một tiếng: “Con ở với cậu ta lâu như vậy, sao lại không biết?”
“Biết hay không biết thì có gì khác biệt?” Cô thờ ơ nói: “Anh ấy đã không còn quan hệ gì với con, cho dù anh ấy ở cùng với người phụ nữ nào đó cùng là tự do của anh ấy, con không có quyền hỏi.
”
Cau mày, Quách Mỹ Ngọc không quan tâm đến cô nữa, nhưng vẫn xem tin tức, bất giác lông mày luôn cau lại.
Diệp Giai Nhi đứng dậy đi rót nước nóng, ngồi trước cửa sổ uống, ánh mắt liếc sang Quách Mỹ Ngọc, lúc ánh mắt bà sắp nhìn qua, cô lại lập tức quay đi.
“Con không hỏi cậu ta, đây là bạn gái lúc còn ở cùng với con hay là sau khi chia tay mới qua lại?”
“Đã không có gì khác biệt, anh ấy có người phụ nữ khác cũng tốt, sẽ khiến con không nghĩ đến nữa, bên cạnh anh sẽ có người phụ nữ khác, sẽ kết hôn, sẽ sinh con, từ nay về sau, những thứ này không liên quan đến con nữa.
”
Cô nói rất nhẹ, rất thờ ơ, giống như một làn gió mát quét qua mặt, bao gồm cả sự đau khổ, giây tiếp theo cô đứng thẳng người dậy, mở cửa phòng bệnh, Huyên Huyên đang đứng ở đó.
“Cậu đến trường đón con, còn mua cho con rất nhiều kẹo mút.
” Cô bé nhảy cẫng lên, đắc ý giơ kẹo mút lên, nhìn vào ti vi, cô bé lớn tiếng hét lên: “Ba!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...