CHƯƠNG 741
Nghĩ đến anh, nghĩ đến sự nhượng bộ của anh, cô cảm thấy hơi đau lòng, cô đã nói, muốn dũng cảm vì anh một lần, thử vì anh, cô thật lòng muốn thử!
Hoặc là nói cô không tin mẹ thật sự sẽ tự rạch chính mình, cô siết chặt nắm đấm, siết rất chặt, sau đó nói: “Mẹ, con muốn ở bên anh ấy!”
“Đức Huy à, đây là đứa con gái mà ông đã nuôi nấng bao nhiêu năm đó, ông coi ông chết rốt cuộc có đáng không, vì đứa con trai của tội nhân giết ông, mà nó ngay cả người mẹ như tôi cũng không cần nữa, còn gì để nói nữa chứ?”
Quách Mỹ Ngọc cảm xúc trở nên kích động, nhưng cũng trở nên lạnh lùng: “Đi ra ngoài!”
“Con muốn ở bên anh ấy, nhưng, con cũng cần mẹ!”
“Đi ra ngoài, đi ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy cô, mau ra ngoài cho tôi!”
Diệp Giai Nhi không ngừng lắc đầu, cô không chịu rời đi, cô không chịu đi ra ngoài, không ngờ, Quách Mỹ Ngọc lại thật sự cầm dao lên rạch vào tay mình từng nhát một.
Cô sợ hãi vội vã chạy tới, cố gắng ngăn cản nhưng vô ích, căn bản không ngăn được hành động của bà, vết thương rất sâu, bệnh hoang tưởng của bà như lại tái phát rồi, lúc này Diệp Giai Nhi hoảng sợ đến cực độ, căn bản không ngăn được, máu cũng chảy rất nhiều.
Cuối cùng cũng không nhẫn tâm, không đành lòng, sợi dây trong tâm trí Diệp Giai Nhi đang giãy dụa kịch liệt cuối cùng cũng đứt làm đôi, cô không kìm được, giọng nói nhuốm màu nước mắt, cũng nghe thấy trái tim mình đang chết dần chết mòn, bị vùi lấp đi: “Con hứa với mẹ, con hứa với mẹ, con hứa với mẹ!”
Hành động điên cuồng của Quách Mỹ Ngọc cuối cùng cũng dừng lại, để Diệp Giai Nhi rút dao ra, đi gọi bác sĩ băng bó vết thương.
Ngay lúc bà ngủ thiếp đi, vứt lại cho Diệp Giai Nhi một câu: “Nhớ kỹ lời cô nói vừa rồi đó!”
Xung quanh cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh, hoàn toàn yên tĩnh, nhưng Diệp Giai Nhi ngay cả nhịp tim của chính mình cũng không nghe thấy, không nghe rõ nữa.
Đứng ở hành lang lạnh lẽo, cô tựa vào đó bấm điện thoại, một lúc sau, giọng nói trầm ấm của người đàn ông truyền đến: “Nhớ anh rồi à?”
“Ừm!” Cô gật đầu: “Huyên Huyên ngủ chưa?
“Ngủ rồi …” Anh nhẹ nhàng nói.
“Anh nói chuyện với em một lát, em chưa nghe anh hát qua, em muốn nghe …” Giọng nói của cô rất mềm mại, như đang làm nũng.
Đôi mày tuấn tú của Thẩm Hoài Dương nhíu lại, khựng lại một hồi, nhưng vẫn chiều cô: “Muốn nghe bài gì?”
“Tôi yêu anh ấy …” Cô nói.
“Là lần đầu tiên hát, em thử dám chê anh xem!” Ngữ khí anh mang vẻ uy hiếp, hung dữ, nhưng ở trước mặt cô, lại chả có chút hung dữ nào: “Tuổi trẻ ngông cuồng của anh ấy được giữ lại ở một toa xe nào đó, cơn gió nơi tàu điện ngầm còn nặng nề hơn cả những ký ức, cả thành phố vẫn đang chờ đợi tôi, đoạn tình cảm ấy vẫn còn đang phiêu bạt ở nơi này, nuối tiếc duy nhất đối với anh ấy là ngày chia tay hôm ấy, tôi đã không ngăn được những giọt lệ, cứ tuôn trào ra khóe mắt….
”
Đây là bài hát của nữ, nhưng khi được hát ra từ miệng của anh, lại có một loại hương vị say đắm, mơ màng, thuần phát, quyến rũ, từ tính, động lòng người khác biệt.
Diệp Giai Nhi nghe rất nghiêm túc, rất cẩn thận, không nỡ bỏ sót dù chỉ là một câu, thực ra chính là muốn được nghe giọng nói của anh nhiều hơn, muốn khắc sâu giọng nói của anh ở trong lòng.
Bốn phía xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió vang vọng bên tai, còn có giọng nói đi sâu vào xương tủy của anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...